Tòa bệnh viện này nằm ở phía Bắc Đế Quốc, dựa vào núi, ở cạnh sông, phong cảnh thanh tĩnh, là bệnh viện tâm thần rất nổi tiếng. Trong sân bệnh viện, một thanh niên đang ngồi trên xe lăn tự động. Trên người y mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khiến cho vóc người cân xứng đột nhiên trở nên trông thật gầy, xương quai xanh càng thêm hiện rõ. Mái tóc đỏ của y xòa ra, sắc mặt tái nhợt đến như trong suốt, môi nhếch, không có chút sắc thái, xem ra cực kỳ yếu đuối. Y cứ ngồi đó, không nhúc nhích, nếu như ngực y không phập phồng thì trông phảng phất như không có chút sức sống, hầu như khiến cho người khác nhịn không được muốn hô hấp nhân tạo cho y. Cách thanh niên không xa, hai người ngồi ở chỗ đó, bởi vì hết sức nhỏ giọng, cuộc trò chuyện của bọn họ như tiêu tan trong gió. "Tiên sinh, người sát hại Anna đúng là Kỳ Nhiên. Lúc Kỳ gia đến cứu hắn về thì hắn đã sống dở chết dở, Kỳ gia nói nhất định sẽ cho ngài cùng Hạ gia một câu trả lời thỏa đáng." "Ừm." Lâm Sắt có chút hững hờ, sự chú ý của hắn đang hoàn toàn tập trung ở một nơi khác, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên xe lăn. Tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Lâm Sắt tối sầm, âm thanh trở nên tàn nhẫn: "Nợ máu trả máu." "Đã rõ thưa tiên sinh." Cách Lỗ Tư rời đi. Lâm Sắt đứng dậy, đi tới bên người thanh niên, ánh mắt thẳng tắp rơi trên gương mặt y. Hắn cúi nửa người xuống, đưa tay ra, chạm đến gương mặt thanh niên, động tác đặc biệt cẩn thận từng li từng tí. Rõ ràng mấy ngày trước, dáng dấp Y Lai vẫn là như vậy, đối chọi gay gắt, tuyệt không thỏa hiệp, rõ ràng là tính cách của tuổi trẻ, mà hiện tại lại biến thành như vậy. Trong lòng Lâm Sắt đan đớn từng cơn, khi hắn biết cái nhà gỗ nhỏ kia còn có thể khiến cho người ta sản sinh ảo giác, mỗi một thời khắc đều bị kéo dài, hắn cảm giác cực kỳ hối hận, lúc này nhớ đến, vẫn như một luồng khí lạnh trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, đè nén những tâm tư lo lắng xuống. Lâm Sắt nhận ra được chính mình không bình thường, sau khi trở lại Đế Quốc, liền ở lại bệnh viện Hách Lỗ Tư, tình hình của Y Lai không tốt lắm, hắn vẫn muốn ở lại nhìn Y Lai, muốn giúp y chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày, thậm chí không có thời gian đi xem A Thụy Tư. Vị trí của Y Lai trong lòng hắn, so với hắn tưởng tượng còn quan trọng hơn nhiều. Điều Lâm Sắt hy vọng nhất bây giờ chính là Y Lai có thể mở mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập thần thái, bất kể là vui sướng hay là phẫn hận, hoặc là căm ghét, chỉ cần không phải là ánh mắt vô thần kia, hắn đều sẽ cảm giác cực kỳ vui sướng. Nhưng mà, Y Lai rất ít khi mở mắt ra. Cho dù có mở, ánh mắt nhìn Lâm Sắt cũng là vô cùng xa lạ. Loại ánh nhìn kia khiến cho Lâm Sắt vô cùng bực mình. Lâm Sắt đem mái tóc Y Lai vuốt ra sau đầu, nhìn môi y, không nhịn được cúi đầu, ở trên đôi môi kia nhẹ nhàng hôn xuống. Y Lai đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt xanh lam liền trừng trừng nhìn Lâm Sắt. Ánh mắt thẫn thờ kia nhìn mình chăm chú khiến cho Lâm Sắt vô cùng khó chịu, hắn đưa tay che mắt y lại, tiếp đó nhẹ nhàng gặm nuốt môi miệng của y. Y Lai liền yên tĩnh nằm, không nhúc nhích, mãi đến khi đôi môi y đã tím đỏ, Lâm Sắc mới lưu luyến rời đi. Mắt Y Lai lại một lần nữa nhắm lại. "Lâm Sắt tiên sinh, tôi cùng ngài nói chuyện một chút được không?" Bác sĩ mặc áo khoác trắng đứng cách đó không xa nói. Lâm Sắt đứng thẳng người, theo sau bác sĩ, đi vào phòng làm việc. Lâm Sắt ngồi xuống đối diện vị bác sĩ. "Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?" Lâm Sắt hỏi. Bác sĩ mở ra quang não của chính mình, tay vẫy vẫy, chân mày ông hơi nhíu lại, báo trước đây cũng không phải là vấn đề dễ chịu gì: "Tình hình bệnh nhân tương đối phức tạp. Cậu ấy hiện tại mắc chứng "vô thần", đem chính mình phong bế trong thế giới tinh thần của mình. Nếu như là bệnh nhân bình thường, chúng ta nên xây dựng một thế giới tinh thần khác. Thế nhưng cậu bệnh nhân này không giống thế." "Tại sao không giống?" Lâm Sắt hỏi. "Cậu bệnh nhân này đã từng trải qua huấn luyện chuyên môn, thế giới tinh thần của y so với người bình thường vững chắc hơn nhiều, tình huống như thế, thế giới tinh thần một khi đã sụp đổ, muốn xây dựng lại một lần nữa thì độ khó hầu như phải dùng cấp lũy thừa mà nhân lên. Nếu như không thành công, tình hình bệnh nhân có khả năng sẽ chuyển biến xấu, hoàn toàn bị điên luôn." Bác sĩ nói, "Tình trạng như vây, chúng tôi cũng rất hiếm khi gặp phải." "Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của tôi, bệnh nhân từ nhỏ đã phải chịu kiểu huấn luyện chuyên môn này rồi." Trên mặt Lâm Sắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Năm đó, lúc Y Lai bò lên giường của hắn, hắn đã đem Y Lai điều tra hoàn toàn một lần. Y Lai sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều mất vào năm y năm tuổi, sau đó được đưa vào cô nhi viện. Y lớn lên ở cô nhi viện, sau khi tốt nghiệp giáo dục trung cấp, y liền bắt đầu đi làm. Năm đó, y mười sáu tuổi, làm nhân viên tạp vụ trong quán rượu, sau đó tiến vào hoàng cung, cũng chỉ là người giúp việc cấp thấp thôi. Năm Y Lai mười tám tuổi, Nặc Mạn Đại Đế coi trọng y, cuộc sống Y Lai cũng hoàn toàn thay đổi, y có chức có quyền, đồng thời được thăng chức vô cùng nhanh, chỉ trong thời gian ba bốn năm, Y Lai liền ngồi vào vị trí đại thần nội bộ, xứng đúng với cái danh nam sủng của hoàng đế. Trong ấn tượng của Lâm Sắt, quá khứ Y Lai giống như một bộ phim vậy, kỳ thực vô cùng bình phàm. Y không có tài năng, không có năng lực, thậm chí còn chưa học hết chương trình, hoàn toàn là dựa vào gương mặt đó, tựa như một thằng hề diễn trò lấy lòng mọi người. Y Lai sống rất xa hoa, lãng phí, từ trên xuống dưới ở Đế Quốc, không ai không ghét y. Lâm Sắt cũng rất ghét kiểu người như vậy, chưa từng đem y để vào trong mắt, sở dĩ những chuyện xảy ra trong ba năm qua, Y Lai chỉ là đối tượng để phát tiết. Người như vậy, tại sao lại huấn luyện tinh thần chuyên môn? Lâm Sắt phát hiện, kỳ thực hắn cũng không hiểu Y Lai. Trong đầu Lâm Sắt đột nhiên nghĩ đến một khả năng, khả năng này khiến cho đầu óc hắn muốn nổ tung, thân thể không khỏi run rẩy một hồi, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại. Dựa theo tư liệu hắn tra được, Y Lai căn bản không thể chịu huấn luyện tinh thần từ nhỏ được, sở dĩ chỉ có một khả năng, chính là quá khứ của Y Lai bị bóp méo, những gì hắn tra được căn bản không phải là sự thật. Chân tướng đằng sau lớp che lấp dối trá kia đến cùng là cái gì? Qúa khứ của Y Lai đến tột cùng là như thế nào? "Tiên sinh, nếu như biết được phương thức huấn luyện tinh thần của cậu ấy, khả năng chữa trị càng lớn hơn." Bác sĩ nói. Lâm Sắt nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người. Thời điểm Lâm Sắt đến hoàng cung, đã là chạng vạng, ánh tà dương rơi trên tòa lâu đài, phảng phất như một sợi nắng đang cố len qua, hình thành một loại mỹ cảnh vô cùng đặc biệt. Nặc Mạn Đại Đế mặc thường phục, áo vuốt phẳng phiu, ngồi xổm trong sân ngắm hoa. Lâm Sắt đi tới, âm thanh cung kính nói: "Bệ hạ." Nặc Mạn Đại Đế đứng lên, phủi phủi cát vương trên người, nhìn Lâm Sắt một chút: "Y Lai trở về?" "Tất cả những chuyện này không phải ngài nắm rõ trong lòng bàn tay sao?" Ngữ khí Lâm Sắt cung kính, nói móc lại vô cùng trực tiếp. Nặc Mạn Đại Đế nhẹ giọng cười, sau khi cười, mày lại cau chặt: "Trẫm không biết vì sao lại biến thành như vậy, trẫm cũng không hy vọng Y Lai bị thương tổn." Tay Lâm Sắt không khỏi nắm thành quyền, Y Lai cải tử hoàn sinh, dùng một thân phận khác sinh sống ở Hải Thần tinh, hơn nữa còn trở thành vợ Hạ Diễm. Tất cả những chuyện này, đều là một kế hoạch hoàn hảo. Hắn nhớ đến Y Lai, Y Lai nói quan hệ của y cùng Nặc Mạn Đại Đế chỉ là quân và thần. Lúc ấy, hắn cảm thấy rất buồn cười. Chỉ là quan hệ quân thần? Nếu như không phải dựa vào gương mặt cùng cơ thể, Y Lai dựa vào cái gì mà bò lên được vị trí đại thần nội các? Thế nhưng hiện tại, Lâm Sắt cảm thấy hình như mình sai rồi. Y Lai xác thực đang làm việc giúp cho Nặc Mạn Đại Đế, hơn nữa còn có rất nhiều phương diện hắn không biết. Khi ý thức được những điểm này, Lâm Sắt không biết là nên buồn hay vui, chỉ thấy trong lòng nặng trịch. "Ngài biết rõ em ấy sẽ gặp nguy hiểm, mà vẫn giữ ý định cũ để em ấy gặp chuyện." Âm thanh Lâm Sắt có chút trào phúng. "Lâm Sắt, ngươi không đủ tư cách xỉa xói ta." Thanh âm Nặc Mạn Đại Đế vô cùng nghiêm khắc. "Bệ hạ, thân phận của Y Lai cuối cùng là thế nào?" Lâm Sắt hỏi. "Lâm Sắt, rốt cuộc ngươi cũng nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là tới bây giờ ngươi mới hỏi, không cảm thấy đã muộn sao?" Nặc Mạn Đại Đế nói, "Tình cảm của Y Lai đối với ngươi không phải là giả. Chỉ là hiện tại, y đã không còn chút cảm tình nào với ngươi nữa rồi. Những việc này, ngươi biết cũng chỉ có thể ôm bụng khó chịu." Y Lai không còn chút cảm tình nào với hắn, câu nói này khiến cho Lâm Sắt có chút buồn bực. Sắc mặt Lâm Sắt rất khó coi, cố chấp nói: "Bệ hạ, thỉnh ngài cứ nói." "Trẫm sẽ không nói cho ngươi, nếu như Y Lai đồng ý, y sẽ tự mình nói cho ngươi." Nặc Mạn Đại Đế nói. Lâm Sắt bình ổn tâm tình chính mình, sau đó nói: "Tinh thần của Y Lai đã tan vỡ, cần xây lại thế giới tinh thần một lần nữa. Bệ hạ có thể mang tài liệu về phương án huấn luyện tinh thần của em ấy cho thần không?" Sắc mặt Nặc Mạn Đại Đế hơi hơi thay đổi, hắn nhìn Lâm Sắt một chút, tựa như đang cân nhắc chuyện gì, cuối cùng nói: "Thôi được rồi." Sau khi Lâm Sắt trở lại bệnh viện, liền nhận được tin tức Nặc Mạn Đại Đế phát tới. Đây là đã được thu dọn vô cùng sạch sẽ, bên trong chỉ có phương thức huấn luyện tinh thần của Y Lai, không còn bất cứ thứ nào khác có quan hệ với Y Lai. Lâm Sắt đem những phương thức huấn luyện từ đầu tới đuôi đều xem không sót một chữ. Có điều sau khi xem xong, sau lưng của hắn đã hoàn toàn đóng băng... Y Lai từ mười tuổi đã bắt đầu huấn luyện, phương thức huấn luyện y, so với huấn luyện cận vệ của hoàng đế còn muốn nghiêm khắc hơn nhiều. Một cậu nhóc nhỏ bé như vậy, đã chịu biết bao nhiêu áp lực tinh thần. Y Lai đến tột cùng là đã tiếp tục kiên trì vì cái gì? Y Lai trước đây hắn nhìn thấy chỉ là một cái xác tượng trưng, Y Lai trong những thông tin này... mới thực sự là Y Lai. Đây là lần đầu tiên Lâm Sắt chân chính hiểu rõ Y Lai. Bầu không khí ngột ngạt ép Lâm Sắt đến không thở nổi, hắn đột nhiên đứng lên, đi tới gian phòng cách vách. Đó là phòng bệnh của Y Lai. Lâm Sắt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra. Trong bóng đêm, Lâm Sắt lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy trong chăn nhô lên cái bóng. Hắn đi tới, ngồi xuống bên người Y Lai. Hơi thở Y Lai rất nhẹ, chỉ khi hoàn toàn im ắng mới có thể nghe thấy. Lâm Sắt ngồi ở đó, như một bức tượng điêu khắc. Ngày hôm sau, thời điểm bác sĩ đi vào kiểm tra phòng liền bị người ngồi ở đầu giường sợ hết hồn. Khi thấy rõ tướng mạo Lâm Sắt, ông mới thở phào nhẹ nhõm. "Ngài ngồi ở đây cả đêm sao?" Bác sĩ nhẹ giọng hỏi. Trên mặt Lâm Sắt xuất hiện bọng mắt đen, giữa cặp mày mang theo chút uể oải, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh tỉnh: "Tôi đã đem phương thức huấn luyện tinh thần của em ấy gửi đến hộp thư của ông, xin mau chóng sắp xếp trị liệu." Bác sĩ đáp một tiếng. Người máy bắt đầu làm kiểm tra toàn thân Y Lai, Lâm Sắt đứng ở một bên. "Tiên sinh, có người muốn gặp Y Lai." Cách Lỗ Tư nói. Trải qua sự tình gần đây, Cách Lỗ Tư đã biết người trên giường chính là xú danh Đế Quốc - Y Lai. Cậu là một trợ lý thông minh, rất nhanh đã hiểu đại boss cùng Y Lai có quan hệ thực sự, đồng thời quản lý mọi chuyện rất tốt. "Ai?" Lâm Sắt nói. Một thân nam nhân âu phục giày da đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Sắt, trong mắt lộ ra kiêu ngạo cùng cố chấp, đối chọi với hắn rất gay gắt: "Là tôi." Hạ Diễm - người chồng trên danh nghĩa của Y Lai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]