Nhà gỗ nhỏ được xây sâu trong rừng, trên vách đá cheo leo, cỏ xanh cùng hoa tươi trải khắp bốn phía, là một gian nhà bình thường. Không ai nhìn ra được tình trạng bên trong như thế nào... "Tiên sinh, tình huống trong phòng không thể theo dõi được." Cách Lỗ Tư nói, "Tất cả máy theo dõi đều bị vô hiệu hóa." "Bọn họ vào đó bao lâu rồi?" "Mười phút." Cách Lỗ Tư nói. Hai tay Lâm Sắt nắm thành quyền, hắn đột nhiên đứng lên: "Chuẩn bị phi cơ, tôi lập tức đến đó." "Tiên sinh, có phải là quá nguy hiểm hay không?" Cách Lỗ Tư chần chừ nói. Ánh mắt Lâm Sắt quét tới, Cách Lỗ Tư nhất thời im bặt, vội vã đi sắp xếp. -------------------------------------------------- "Tôi ở đây bao lâu rồi?" Y Lai hỏi. Kỳ Nhiên nhìn đồng hồ trong tay: "Khoảng mười lăm phút, thế nhưng trong ý thức của mày hẳn là mười lăm ngày." Đây chính là "cái hay" mà Kỳ Nhiên nói tới, cái thằng điên tạo ra gian phòng này quả nhiên lợi hại hơn bề ngoài rất nhiều. Ánh mắt tan rã của Y Lai dần dần tập trung, mắt xanh dần dần có chút ánh sáng, cũng vì vậy mà cả người khí chất đều thay đổi, loại thẫn thờ cùng vô thức kia đều biến mất. Y Lai kỳ thực là một nam nhân vô cùng xinh đẹp, y phục trên người y là do Kỳ Nhiên ném cho, màu trắng toát, quần dài đen, phong cách cực kỳ bình thường, mà lại không che lấp nổi dáng người hoàn mỹ, eo nhỏ mông hẹp, da dẻ trắng nõn, mái tóc màu đỏ càng khiến cho dung mạo y thêm phần thanh tú. Gương mặt y rất nhỏ, ngũ quan tinh xảo, mắt dài hẹp, ánh mắt xanh đầy nước, môi đỏ bừng. Y nhìn Hạ Diễm như vậy, trong con ngươi ẩn chứa ngàn vạn tâm tư, nhìn đến tay Hạ Diễm chắp sau lưng không khỏi nắm thành quyền. "Hạ Diễm, anh đối với tôi không có một chút tình cảm nào sao?" Thủy quang trong đáy mắt diễm lệ, người khác nhìn thấy rất dễ run rẩy, chỉ có Hạ Diễm, gương mặt vẫn lạnh lùng, thanh âm của hắn cũng lạnh: "Không. Tôi rất ghét những ai gạt tôi." Dư quang trong mắt Y Lai đảo qua Kỳ Nhiên, cuối cùng tập trung trên người Hạ Diễm: "Thế nhưng tôi yêu anh." Hạ Diễm cười lạnh một tiếng, nhìn Kỳ Nhiên: "Còn không mau động thủ?" Kỳ Nhiên tựa hồ đối với cuộc trò chuyện của bọn họ cảm thấy rất hứng thú, giống như một người đang xem kịch vui, hắn ta thu hồi con dao, khoanh tay đứng một bên, mắt hơi nheo lại, ánh mắt ở hai người bọn họ mà đảo qua đảo lại. "Em thích xem kịch cơ." "Hạ Diễm, tôi yêu anh. Tôi sẽ không đối với ngươi giống như Anna." Y Lai nói. Sắc mặt Hạ Diễm đột nhiên thay đổi, mắt đen tựa hồ ẩn chứa tức giận ngập trời, thanh âm càng thêm lãnh khốc: "Câm miệng! Cấm em nhắc đến ả!" Sắc mặt Y Lai đột nhiên trắng. Kỳ Nhiên xem đến say sưa ngon lành. Vẻ mặt Y Lai như hồn bay phách lạc, dáng vẻ đầy thương tích, thế nhưng đầu óc y lại tấn tốc tính toán, y biết Kỳ Nhiên hứng thú với tuồng kịch này, y nỗ lực suy nghĩ lời kịch, muốn kéo dài thời gian. Có điều kéo dài thời gian rồi sao? Sẽ có người đến cứu y sao? Nặc Mạn Đại Đế sẽ không vì y mà đắc tội hai người đứng đầu gia tộc lớn, Lâm Sắt thì hận không thể khiến cho y chết thêm một lần nữa. Cho nên, đây căn bản đã là đường cùng, không có ai đến cứu y. Y không sợ chết, chỉ là đứa nhỏ trong bụng y thực sự vô tội. Thế nhưng hiện tại, ngoại trừ chết, y không còn lựa chọn nào khác. Y Làm tất cả để hoãn bước tử thần, nhưng rồi cũng không thể thoát khỏi cái chết. Ánh sáng trong mắt Y Lai đột nhiên lụi tắt, sức sống trên người cũng biến mất rồi. Hạ Diễm liên tục nhìn chằm chằm y, tự nhiên nhận ra y khác thường, tay hắn giấu sau lưng không khỏi run lên một hồi. Kỳ Nhiên mất đi hứng thú, cầm con dao nhỏ, đi đến trước mặt y. Kỳ Nhiên là người điên, hắn không thích Y Lai chết quá thoải mái, hắn muốn xem máu tươi phun ra từ huyết mạch y, tiếp đó từng dòng từng dòng chảy xuống. Lưỡi dao lạnh lẽo, xúc cảm lạnh lẽo, Y Lai nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau kéo đến. Đoạn thời gian bị giam ở trong phòng trắng kia đã làm hao mòn tinh thần của Y Lai, y cảm giác được sự mệt mỏi chưa từng có. Hơn mười năm, y đã trải qua cuộc sống như thế, vì người khác mà sống. Kỳ thực y rất không thích cuộc sống đó, thế nhưng y không có lựa chọn nào khác. Chết... có lẽ cũng là một loại giải thoát. Sắc mặt Y Lai bình thản chưa từng có. Trên mặt Kỳ Nhiên lộ ra một nụ cười quái dị. Hạ Diễm nhíu mày. Y Lai nhắm mặt lại, chờ lưỡi dao sắc bén kia cắt vào cổ. Sau đó đợi đã lâu, đau đớn theo dự liệu không đến. Y Lai mở mắt ra, liền nhìn thấy Kỳ Nhiên bị Hạ Diễm bóp cổ đẩy lên tường, sắc mặt Kỳ Nhiên tái nhợt, như cá thiếu nước mà run rẩy, giãy giụa. Biến cố này tựa hồ chỉ trong nháy mắt, Y Lai có chút ngây người, bản năng sinh tồn khiến Y Lai từ mặt đất đứng dậy. "Chạy đi!" Hạ Diễm nói. Không biết Kỳ Nhiên lấy đâu ra khí lực, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười kia vô cùng khủng bố, cười đến làm cho người ta sởn cả tóc gáy. "Y rời đi cũng không sống nổi đâu!" Âm thanh khàn khàn như bị vải rách nhét vào miệng từ cổ họng Kỳ Nhiên thoát ra. Sắc mặt Hạ Diễm thay đổi: "Cậu có ý gì?" "Em có cấy vào vài thứ trên người thằng ranh kia. Hạ Diễm, anh còn nhớ Anna chết thế nào không?" Vì lượng bom, nàng ta nổ tung trước mắt Hạ Diễm, máu thịt be bét, thê thảm cực kỳ. Tay Hạ Diễm không khỏi run lên một hồi, cảnh tượng đó, hắn không muốn nhìn lại lần thứ hai. Mắt Hạ Diễm đột nhiên đỏ, tay dùng thêm sức, thanh âm Kỳ Nhiên liền bị chặn ở yết hầu, hoàn toàn tiêu thanh*, trên mặt của hắn duy trì dáng vẻ vặn vẹo, từ từ nhắm hai mắt lại. Hạ Diễm buông lỏng tay ra, Kỳ Nhiên tựa như mất đi sinh mạng, ngã xuống đất. (Tiêu thanh*: thanh âm tiêu tán, không thể nói được...) Y Lai đứng ở nơi đó, y nghe thấy Kỳ Nhiên nói, nơi nào đó trên cơ thể y, được cấy thứ có thể lấy mạng y. Y tưởng đã tìm thấy được hi vọng, kỳ thực tử thần chưa từng thay đổi. Tinh thần vốn lung lay sắp đổ khi nãy của y, vào lúc này hoàn toàn tan vỡ. Vào lúc ấy, cửa nhà gỗ nhỏ đột nhiên đẩy ra. Lâm Sắt đứng ở đó, quần áo xộc xệch, tóc tai ngổn ngang. Hắn rất nhanh đã nhìn thấy Y Lai đứng trong góc. Đồng thời, cảnh tượng trong phòng cũng lọt vào tầm mắt của hắn. Gian phòng không hề có thứ gì, mặt tường màu trắng khiến người ta phát điên, lúc vừa bước chân vào, hắn liền cảm giác được áp lực. Hắn không nghĩ tới bên trong lại như vậy, vậy mà Y Lai đã bị nhốt ở đây ròng rã nửa giờ liền. Hắn lại để cho Y Lai bị nhốt bên trong đến nửa giờ! Sau lưng Lâm Sắt có chút lạnh, hắn vội vã đi tới, kéo tay Y Lai ra khỏi gian phòng. Khi thấy cây cỏ xanh tươi, Y Lai có loại cảm thụ như trong mộng. Chân y nhấc lên, cũng không dám bước xuống, liền cứng lại ở đó, cả người đều hiện ra một tư thái quỷ dị. Lâm Sắt phát hiện ra y bất thường, khắp toàn thân Y Lai từ trên xuống dưới, bất kể là vẻ mặt, hay là động tác, đều hiện ra cảm giác quỷ dị mà cứng ngắc. "Y Lai." Lâm Sắt kêu một tiếng. Y Lai từ từ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt màu lam đã không còn ánh sáng, lại khiến cho trong lòng Lâm Sắt cảm giác được một trận nhuệ đau. "Bước xuống đi." Lâm Sắt nói. Chân Y Lai trên khoảng không dùng độ cong cực kỳ nhỏ quơ quơ, y nắm lấy tay Lâm Sắt càng thêm chặt, thân thể căng thẳng hẳn, khi vừa giẫm xuống mặt đất, toàn thân Y Lai đều run rẩy lên. "Trên người em ấy có bom cảm ứng!" Thanh âm Hạ Diễm đột nhiên vang lên. Sắc mặt Lâm Sắt càng thêm khó coi, hắn nhìn Y Lai bên cạnh còn đang trong trạng thái lan man, trong lòng thêm một trận khủng hoảng. Khoảng thời gian Y Lai bị giam trong phòng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà lúc y đi ra lại trở thành như vậy? Lâm Sắt hiện tại đã hối hận đến cực điểm, lúc Y Lai vừa bị bắt đi, hắn nên lập tức đem y cứu ra, không nên vì nghe ngóng chân tướng cái chết của Anna mà đem Y Lai đặt trong cảnh nguy hiểm. Nhưng vào lúc đó, hắn lại không lựa chọn y, bây giờ mới rơi vào kết cục như thế. "Lâm Sắt, em ấy là Y Lai, chính là xú danh* Y Lai ở Đế Quốc, ta biết giữa các người không có quan hệ, anh cũng không cần vì em ấy mà mạo hiểm. Anh có hai lựa chọn, một là đem em ấy giao cho tôi, còn lại là thả em ấy xuống vách núi, cả hai lựa chọn này đều không gây bất lợi cho anh." Hạ Diễm nói. Lâm Sắt nắm tay Y Lai thêm chặt, trong lòng hắn kỳ thực đã loạn lên. Hắn phát hiện hắn đối với Y Lai, tựa hồ không chỉ là ý muốn sở hữu đơn giản như vậy. Khi Y Lai gặp cảnh nguy khốn, hắn sẽ buồn bực mất tập trung. Khi Y Lai biến thành dáng vẻ đó, hắn cảm nhận được đau nhói cùng hoảng sợ. Hắn không biết kết quả đến cuối cùng là thế nào, nhưng hắn biết, hắn không thể buông tay Y Lai được, cho dù hắn cứ nắm tay thế này Y Lai cũng sẽ chết, hắn vẫn không thể buông tay. Bằng không, hắn sẽ hối hận cả đời... Hắn chẳng thèm nhìn đến Hạ Diễm, lại đem Y Lai trực tiếp ôm lên, vọt thẳng đến bên cạnh phi cơ. "Alpha, mau đến kiểm tra toàn thân cho em ấy, tìm xem bom cảm ứng kia đang ở nơi nào." Lâm Sắt nói. Một nam nhân thân thủ nhanh nhẹn từ trên phi cơ nhảy xuống, hai tay rơi trên người Y Lai, nhẹ nhàng tìm kiếm, tay cậu cuối cùng dừng lại ở trên bàn tay Y Lai. "Tiên sinh, ở đây." Người kia nói, sắc mặt lại không có vẻ nhẹ nhõm, "Tiên sinh, theo tôi đoán, bom này chẳng mấy chốc sẽ nổ tung." Hắn theo bản năng mà nhìn xuống vách núi một chút. Kiến thức kỹ thuật về chất nổ của hắn rất thuần thục, hắn dò xét qua loa một hồi, tính toán cũng chỉ có 30% tỉ lệ thành công, bom cảm ứng mạnh vô cùng, một khi nổ tung, chu vi ngàn mét vuông không một ai sống nổi. Nếu như người này không phải nhân vật quan trọng, lựa chọn tốt nhất là đem y vứt vào trong vách núi. "Lập tức gỡ bom." Lâm Sắt ra lệnh. Alpha lập tức thi hành mệnh lệnh. Lâm Sắt đứng đó nhìn, cách Y Lai khoảng hai mét, vừa vặn không gây trở ngại cho động tác Alpha. "Cách Lỗ Tư, mang tiên sinh lên phi cơ, tốt nhất nên cách nơi này hai km." Alpha một bên bận rộn, một bên hướng về Cách Lỗ Tư nói. Cách Lỗ Tư nhìn vẻ mặt Lâm Sắt. Khuôn mặt Lâm Sắt lo lắng, hai tay nắm lại, cả người đều hiện ra tư thái căng thẳng. Môi hắn mím lại, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm người trên mặt đất, thậm chí mắt còn không chớp. Cách Lỗ Tư đi theo bên người Lâm Sắt mười năm, xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn. Cậu biết, người nằm trên đất này đối với Lâm Sắt khẳng định có ý nghĩa không bình thường. Ý nghĩa này có thể khiến cho Lâm Sắt không màng đến tính mạng. Cách Lỗ Tư không nói gì. Cậu đang thở phào vì chuyện bắt cóc lần này, họ đã mang theo Alpha. Alpha đem một cái ống tiêm đâm vào tay Y Lai. Y Lai trợn tròn mắt nằm ở nơi đó, không nhúc nhích, mắt mở to, ánh mắt vô thần. Khi kim tiêm tiến vào thân thể Y Lai, Y Lai từ từ nhắm hai mắt lại. Alpha động tác nhanh nhạy, ngón tay lướt tới, cẩn thận từng li từng tí, bởi vì loại căng thẳng kia, mỗi một giây một phút đều bị kéo dài, tựa hồ đã qua cực kỳ lâu, thế nhưng lại là trong nháy mắt, trong tay Alpha cầm một cái ống nghiệm, bên trong có một thứ gì đó cực kì nhỏ, kích cỡ chỉ tương đương hạt cát, nếu không nhìn kỹ, căn bản là không nhìn thấy. Trên mặt Alpha lộ xuất vẻ mặt thả lỏng. Lâm Sắt đem ba bước biến thành hai*, đem Y Lai cẩn thận từng li từng tí một ôm vào lòng, càng ôm càng chặt, tựa hồ sẽ không bao giờ buông tay. (Ba bước biến thành hai*: Ý là đang gấp gáp, đi nhanh hơn...) "Tiên sinh, làm sao bây giờ?" Cách Lỗ Tư hỏi. "Lập tức trở về Đế Quốc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]