Lúc ánh nắng ban mai nhàn nhạt lặng lẽ chiếu xuống sàn nhà rồi lên ga giường, trong mông lung, Kim Tại Trung cảm thấy có người đang gõ cửa phòng ngủ, không mở mắt được vì cơn đau đầu, ý thức lại dần dần thanh tỉnh —— Thực sự có người gõ cửa, cậu nghe được tiếng đáp lại đầy phiền muộn của Duẫn Hạo ở phía trên, người ngoài cửa thấp giọng sợ hãi nói:
“Xin lỗi thiếu gia… Thẩm tiên sinh gọi đến nói muốn trò chuyện với ngài, mong ngài đã rửa mặt súc miệng rồi.”
“Sao cậu ta lại gọi đến điện thoại của Duyệt Phong các?” Duẫn Hạo lần mò điện thoại di động trong quần, Kim Tại Trung lười biếng kéo lấy cánh tay hắn:
“Em tắt điện thoại di động đi rồi.” Ôm đống chăn vào ngực rồi nhắm mắt lại, “Có vẻ như vẫn chưa tới bảy giờ, Xương Mân tìm anh có việc gấp sao?”
“Ai biết.” Duẫn Hạo trầm mặc một lúc, nhìn người con trai trần trụi xinh đẹp bên cạnh rồi mỉm cười, vươn cánh tay ôm chặt người đang nhíu mày phản kháng vào trong lồng ngực mà hôn loạn, “Dám tắt điện thoại di động của anh sao? … Nếu muốn quản chuyện của anh như vậy thì ở cùng anh luôn đi.”
Kim tại trung bị hôn loạn đến không biết phải trái, cả người nhộn nhạo, ra vẻ mặc kệ hắn rồi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác kia, cuối cùng lại mở mắt ra, buồn cười mà chỉ chỉ ngoài cửa:
“Anh thích bị người khác nghe trộm mình làm chuyện xấu sao?”
Duẫn Hạo mới quăng một câu cho người đứng ngoài cửa:
“Biết rồi, bảo cậu ta đến đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-khong-dat-tieu-chuan/199373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.