Hàn Thiên làm ra vẻ thần thần bí bí:"Lát em sẽ biết ngay thôi."
"Vậy đợi lát em đi thay đồ."
Vương Bảo An cũng không quá cầu kì, cô mặc một chiếc quần jeans phối với một chiếc áo thun trắng. Bên ngoài khoác thêm một lớp áo lông cừu rất ấm áp. Tóc được búi gọn lên cao, thậm trí chỉ đánh mỗi một lớp son tươi tắn.
"Đi thôi."
...
Vương Bảo An từ lúc lên xe chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, thuy thoảng lại đáp lại Hàn Thiên vài ba câu. Cho đến khi nhìn ra ngoài trời mới phát hiện có điều gì không đúng.
Đây chẳng phải là con đường quên thuộc mà cô đã đi lại trong suốt ba năm sao?
"Hàn Thiên."
"Hửm?" Hàn Thiên đang tập trung lái xe, lúc này quay qua nhìn cô mang theo ý cười đầy ẩn ý.
"Đây chẳng phải là đường tới Hàn gia?"
"Ừm."
"Tại sao lại đưa em tới đó. Dừng lại." Vương Bảo An hơi kích động, đó là nơi gắn chặt với những kí ức đau buồn mà cô mãi mãi không muốn nhớ lại. Huống hồ gì mẹ anh vẫn còn đang ở đó, chạm mặt lần nữa sẽ chỉ khiến đôi bên khó xử.
"Dừng lại."
Kít...
Hàn Thiên lập tức cho xe dừng lại:"Bảo An?"
"Em không muốn tới đó."
Hàn Thiên nhìn vào nét buồn rầu trong ánh mắt cô, anh thở dài rồi nắm lấy tay cô nói:"Bảo An, chuyện mẹ anh hôm qua tới gặp em...anh đều đã biết cả rồi."
"Anh..." Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên.
"Anh không biết bà ấy đã nói những gì, nhưng em đừng để trong lòng. Chính bà ấy là người bảo anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394504/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.