Tần Uyển Nhi bị cả sấp tiền giày cộp đập vào mặt khiến mặt đỏ rát. Tập tiền rơi xuống đất bay loạn xạ.
Tưởng Lam như sợ chỉ cần đứng thêm một giây sẽ bị nhiễm bẩn liền cầm túi xách.
"Tinh thần không ổn định? Sao không đi điều trị? Mà lại ra ngoài đơm điều bịa đặt? Cô tốt nhất là tránh xa con trai tôi ra."
Nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Tần Uyển Nhi đứng chết lặng, chôn chân một chỗ căm tức nhìn theo bà. Cô ta diễn lâu đến như vậy hóa ra chỉ là vô ích, không có lấy một chút tác dụng.
"Vương Bảo An, lại là mày, là vì mày nên tao mới thành bộ dạng này. Con khốn tao không tha cho mày đâu."
...
Trở về nhà thì cũng là chiều tối...
Hàn Thiên không lái xe về nhà cô bởi anh đã nghe Trí Anh và Cường Hào báo lại rằng sáng nay cô đã đi gặp mẹ anh. Không biết cả hai đã nói những gì nhưng thái độ của cô đột ngột thay đổi như vậy thì chắc chắn mẹ anh đã làm gì đó rồi.
Anh cần nói chuyện với mẹ của mình gấp. Khó khăn lắm mới vun đắp ổn thỏa hơn một chút anh không thể để bất kì ai cản trở, kể cả là người trong gia đình.
Hàn Thiên nghe người làm báo lại mẹ anh đã ra ngoài nên anh đành phải ngồi ngoài phòng khách đợi.
Cạch...
Tưởng Lam đã về, vừa nhìn thấy anh bà đã lạnh nhạt nói:"Con theo ta lên lầu nói chuyện."
"Vừa hay con cũng có chuyện muốn nói với mẹ."
Trong căn phòng chỉ có hai mẹ con ngồi đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394503/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.