Hàn Thiên vươn tay chỉnh lại chiếc cúc áo trực tuột ra của cô. Anh thầm nhủ rốt cuộc người con gái này có biết đề phòng không vậy? Dù gì cũng để một con sói trong nhà vây mà lại ăn mặc một cách thoải mái như thế này.
"Hàn Thiên, đừng quậy." Vương Bảo An đang dùng kem dưỡng da, qua gương cô có thể thấy được ánh mắt và biểu cảm hiện tại của anh.
"Anh không có quậy, chúng ta đi ngủ." Giọng nói và hơi thở kề sát khiến tai của cô cũng nóng lên.
Cô nhanh chóng dưỡng da xong rồi xoay người lại chuẩn bị đi ngủ thì vừa hay va vào người anh.
"Bảo An em...có thể thôi khiêu gợi được không? Cứ thế này anh sợ bản thân không kìm chế được mất."
...
Cả hai nằm trên chiếc giường bị ngăn cách bởi một hàng sách dài, hai chiếc chăn ấm áp. Hàn Thiên có thể nhận thấy chính chồng sách kia cũng giống như khoảng cách đang hiện hữu trong mối quan hệ hiện tại của họ. Một khoảng cách tưởng chừng mong manh nhưng lại rất khó để xóa bỏ.
Vương Bảo An lăn qua lộn lại một hồi cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ. Còn Hàn Thiên thì ngược lại anh chẳng tài nào ngủ được, nằm hồi tưởng lại những chuyện quá khứ. Anh nhớ đã có lần bản thân ốm đến mê man, cô đã thức trắng đêm để chăm sóc. Nhưng sáng hôm sau khi vừa tỉnh lại ngoài lời cảm ơn và thái độ lạnh nhạt bản thân anh chẳng có lấy một quan tâm, hỏi han.
Một lần khác đó là vào ngày ba mươi tết, anh lấy lí do công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394497/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.