Hàn Thiên lại tiếp tục tăng tốc nhanh nhất có thể, lòng nóng như lửa đốt.
"Vương Bảo An,..."
Con đường này khá vắng vẻ lại là buổi chiều tối ít người qua lại nên không một ai hay biết nơi đây vừa xảy ra một trận tai nạn khủng khiếp.
Từ phía xa xa, Hàn Thiên đã nhìn thấy một chiếc xe bị đụng đến méo mó. Tay anh nắm chặt lấy vô lăng. Càng đi lại gần càng cảm thấy chiếc xe này quen thuộc không thôi.
Tim anh bắt đầu đập điên cuồng.
"Không, không phải em ấy."
Cho đến khi nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc kia tim anh dường như chết lặng.
Anh đạp cửa xe chạy xuống:"Bảo An, Bảo An."
Người ngồi trong xe đã bất tỉnh căn bản không thể nghe được tiếng anh gọi. Chỉ có tiểu Mun liên miệng kêu, ánh mắt nó nhìn anh như đang cầu xin anh cứu chủ nhân nó.
"Bảo An, Bảo An." Anh dùng tay không phá cửa, mặc kệ mảnh kính đâm, cứa rách tay anh cũng chẳng buồn để tâm. Có lẽ giờ phút này ở một nơi nào đó đã vô cùng đau đớn, cái đau như chết lặng.
Cửa xe bật ra, anh đau xót ôm lấy cô vào lòng.
"Bảo An, Bảo An em đừng dọa anh."
Anh không dám đưa tay lên kiểm tra hơi thở của cô. Anh sợ, anh sợ sẽ mất đi người con gái này. Đến lúc đó anh không biết bản thân phải đối diện ra sao.
Anh không chậm trễ mà ôm cô đặt vào trong xe, Tiểu Mun cũng nhang chóng nhảy vào.
Anh lái xe nhanh nhất có thể, nơi đây cách bệnh viện khá xa. Cả người anh run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394450/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.