"An An đã nấu xong rồi sao?"
Vương Bảo An lấy chén đũa đặt ngay ngắn lên bàn.
"Bác Liên vô ăn cơm thôi."
Cả ba người ngồi quây quần bên mâm cơm. Đã rất lâu rồi cô và anh không ngồi chung một bàn ăn nên có hơi mất tự nhiên.
"An An mau nếu thử xem canh ta nấu có vừa không?"
Vương Bảo An giơ ngón cái lên khen ngợi:"Đã lâu rồi con không được ăn đồ bác nấu. Ngon rất ngon."
"Con nhỏ này...Thiên Thiên mau ăn đi con, dạo này hai đứa gầy quá."
Hàn Thiên gắp miếng thức ăn cô nấu đưa vào miệng, chính là hương vị này. Nó làm anh nhớ nhung mấy tháng qua.
Cuối cùng bữa ăn cũng trôi qua một cách suôn sẻ. Trước mặt bác Liên hai người cũng miễn cưỡng nói chuyện đôi ba câu.
Dọn dẹp xong, Hàn Thiên cũng rời đi. Anh không muốn vì sự xuất hiện của anh làm cô không vui.
Bác Liên lại có chút hơi tiếc nuối:"Thiên Thiên sao mới tới đã muốn đi rồi."
Anh đưa mắt qua nhìn cô thì vừa hay cô cũng đang nhìn anh. Ánh mắt cả hai vừa chạm nhau cô liền nhìn qua hướng khác.
Hàn Thiên cười gượng:"Công ty còn có việc, lần sau rảnh sẽ tới."
"Lũ trẻ các con đó suốt ngày công việc, công việc mãi. Nhớ phải chăm sóc bản thân nữa nghe chưa?"
"Ừm, con biết rồi."
Tại một nhà hàng 5 sao sang trọng...
Minh Diệu đi tới rồi lại đi lui:"Trần tổng phải làm sao đây? Vương Bảo An hình như đã cho người thu thập bằng chứng phạm pháp của chúng ta rồi."
Trần Tuấn Hải đưa ly rượu lên lắc lắc rồi nhấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394449/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.