Hàn Thiên loay hoay một hồi mới có thể dập được lửa đang cháy.
"Khụ...khụ...khụ..."
"Hàn Thiên, anh làm gì ở nhà tôi?"
Giọng nói quen thuộc xen lẫn chút tức giận vang lên phía sau khiến anh giật nảy mình.
"Bảo An, em dậy rồi." Hàn Thiên hơi áy náy quay người lại nhìn cô.
Khi nãy anh nhìn đồng hồ đoán chừng cô đã sắp tỉnh liền đem cháo đi hâm lại. Chỉ là từ khi sinh ra anh đã ngậm thìa vàng, là đại thiếu gia của Hàn thị chưa từng một lần vào bếp nấu nướng. Nên đã vô tình và không có ý gây ra vụ"cháy" này đây.
Vương Bảo An đang bực tức sẵn trong người lại nhìn thấy cái bếp của mình lộn xộn đến thảm thương, cô gầm nhẹ:"Tôi hỏi anh làm gì ở nhà tôi?"
Hàn Thiên trưng ra vẻ mặt vô tội dường như tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi một chút cũng không liên quan đến anh.
"Tôi hâm cháo lại giúp em."
"Hâm cháo? Anh hâm cháo hay là phóng hỏa vậy?"
Nồi cháo cháy đen khịt lại, đây là cách hâm cháo của anh sao?
"Hàn Thiên tôi với anh tuy xảy ra chút chuyện không hay nhưng anh cũng không cần tốn công nghĩ cách ngộ sát tôi chứ?"
Hàn Thiên á khẩu, anh còn biết nói gì nữa? Giải thích lúc này chắc chắn sẽ không có tác dụng.
Vương Bảo An hai tay xoa xoa huyệt thái dương sau đó cũng chẳng nể nang gì mà trực tiếp đuổi người:"Hàn Thiên chuyện tối qua anh giúp tôi, tôi đây chân thành cảm ơn anh. Anh nợ tôi ba năm xem như đã được trả hết. Từ nay về sau, chúng ta coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394446/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.