Vương Bảo An cứ thế mà thiếp đi trong lòng Hàn Thiên.
Anh bế cô về lại xe:"Trong lòng chịu nhiều ủy khuất như vậy tại sao không nói."
Xung quanh tĩnh lặng cũng không có tiếng đáp lại.
Anh đặt cô vào trong xe:"Bảo An tôi sai rồi, từ nay về sau tôi sẽ đối tốt với em. Cho tôi thêm một cơ hội được không?"
Ba năm nay Vương Bảo An đối với anh rất tốt, tốt đến tận xương tủy vậy mà anh lại coi đó là điều hiển nhiên chỉ nhận mà không đáp lại.
Giờ phút này anh mới nhận ra bản thân quá khốn nạn.
"Xin lỗi em Bảo An."
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp gần trong gang tấc mà khẽ đặt lên một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng không nhiễm một tia sắc dục nào.
"Từ nay hãy để tôi làm gia đình em, được không?"
Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, dùng nhiệt độ sưởi ấm cơ thể cô.
Vương Bảo An ở trong cái ôm của anh khẽ chuyển động, mơ màng nói:"Hàn Thiên anh là tên tra nam chết tiệt."
"Được được em nói gì cũng đúng hết."
Hàn Thiên bắt đầu cho xe chuyển động về nhà cô. Khi nãy anh đã nhờ người tra ra chỗ ở hiện tại của cô.
Hàn Thiên khẽ nhíu mày nhìn căn hộ nhỏ nhắn, anh ôm cô vào tìm chìa khóa mở cửa.
Cạch...
Tiểu Mun thấy có người lạ liền từ cái ổ ấm áp nhảy ra. Nó xù lông đầy cảnh giác. Hàn Thiên mặc kệ nó, anh ôm cô vào trong phòng đặt cô nằm xuống nhẹ nhàng đắp chăn lên. Nhìn cô ngủ như vậy thật dịu dàng rất giống một con mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394445/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.