Khi cả hai trở về nhà, thức ăn đã được dọn ra đầy một bàn.
Trình Nhất Hoan nắm chặt lấy tay Hàn Duệ mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dù sao thì hôm nay anh cũng quyết công khai mối quan hệ này.
"Buông em ra." Hàn Duệ nghiến răng trừng mắt nói. Mối quan hệ này mới chỉ bắt đầu, anh dự để một thời gian nữa mới công khai. Nhưng cái tên kia dường như sợ anh chạy mất nên nhất quyết công khai cho bằng được.
Hàn Duệ thầm mắng: ván đã đóng thuyền bản thân anh muốn chạy cũng không chạy nổi nữa rồi.
Trình lão gia liếc mắt nhìn hai người một lượt, sau đó tầm mắt dán chặt vào đôi tay đang đan vào nhau kia.
Hàn Duệ hơi mất tự nhiên rút ra nhưng không thành.
Anh cúi người lễ phép chào hỏi:"Con chào bác."
"Cậu là?"
"Con là Hàn Duệ." Nhìn mặt Trình lão gia nghiêm nghị như vậy, anh có chút căng thẳng khó tả nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên.
Dù sao trong mắt người đời, quan hệ của cả hai cũng rất không bình thường, luôn bị nhìn với ánh mắt phán xét, kì thị.
Vừa hay Khiết Mộng vừa từ trong bếp trở ra, bà tươi cười nói: "Hai đứa về rồi, mau vào ăn cơm. Nhanh nhanh không thức ăn nguội hết."
"Vâng."
Trình Nhất Hoan nhận thấy rõ sự căng thẳng của Hàn Duệ, ngón tay khẽ động kèm theo ánh mắt kiên định như muốn nói: không sao đâu, đừng căng thẳng. Em thả lỏng đi. Có anh ở đây rồi.
Ngồi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/3237421/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.