Trình Nhất Hoan cứ ôm như thế, không nới lỏng tay dù chỉ là 1cm. Anh sợ chỉ cần buông tay người này sẽ lập tức biến mất.
"Anh còn muốn ôm đến bao giờ?" Bị ôm cứng ngắc như vậy Hàn Duệ hơi gắt nhẹ.
"Mãi mãi."
"Buông ra."
"Không, em sẽ đi mất." Lời của Trình Nhất Hoan như đứa trẻ nỉ non bên tai.
"Tôi không đi, anh bỏ ra được chưa?"
"Em lừa tôi."
"Sẽ không." Hàn Duệ kiên định nói.
Lúc này Trình Nhất Hoan mới nới lỏng tay ra, nhưng rất nhanh đã vội chụp lấy bàn tay Hàn Duệ dắt ngược lại phòng mình.
Ánh mắt lạnh quét qua người cô gái kia khiến ả lạnh sống lưng: "Cút.Từ mai tôi không muốn thấy cô xuất hiện tại tập đoàn."
Hai tay cô ta buông thõng, cuống cuồng xin tha: "Tôi sai rồi. Khi nãy là sự cố, sếp đừng đuổi tôi mà."
"Tôi không lặp lại lần hai."
Cô gái kia chật vật đứng dậy liếc Hàn Duệ một cái rồi rời khỏi.
Hàn Duệ không quên đá xéo: "Không phải ban nãy còn cưng chiều lắm sao?"
"Em hiểu lầm rồi."
Trình Nhất Hoan mở camera trong phòng, đặt trước mặt Hàn Duệ.
Đúng là cô gái kia tự té, trùng hợp là vừa đúng lúc Hàn Duệ đi vào.
"Tôi không lừa em."
Giải quyết xong vụ hiểu lầm vừa rồi, cả căn phòng rơi vào trạng thái khó xử. Khí thế hùng hổ ban nãy kèm theo những lời định nói đều bốc hơi khỏi đầu Hàn Duệ. Anh không biết bản thân phải nói những gì, bắt đầu thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/3237419/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.