Chương trước
Chương sau
Vì phải phối hợp điều tra, Tôn Gia Khanh cũng đi theo tới cục cảnh sát, nhìn cục diện hỗn loạn mà náo nhiệt hiện giờ, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt, đột nhiên, anh ta bất ngờ đứng lên, vọt tới bên người cảnh sát gần nhất, vẻ mặt kích động, "Tôi muốn báo án! Tôi muốn báo án! Con gái tôi bị bán đi! Nhưng tôi không mơ thấy địa chỉ! Vợ tôi đã bay qua rồi! Khẳng định không quá xa!"

Người cảnh sát đột nhiên bị nắm chặt lấy, "......" Cái gì mà không mơ thấy địa chỉ, còn cái gì mà đã bay qua rồi? Rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy, sao mấy người điên lại tụ tập với nhau?

"Anh Tôn xin anh bình tĩnh một chút, nếu không thể cung cấp địa chỉ cụ thể, chúng tôi cũng không có cách nào để điều tra, anh có manh mối hoặc chứng cứ nào khác không?" Chú cảnh sát cũng rất đau đầu, đám xâm phạm trái phép bên kia còn đang ồn ào, người phụ nữ làm người ta bị thương kia lại đang khóc lóc nói trên lầu có tiếng bước chân, kết quả là bên này lại thêm một kẻ nói về nạn buôn người!

Tôn Gia Khanh lo lắng xoay hai vòng tại chỗ, sau đó chạy tới lay người Trần Dương Hi, "Cậu Trần, cậu Trần, nhất định cậu biết con gái của tôi đang ở đâu đúng không?"

Trần Dương Hi mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng gật gật đầu, vừa ngáp vừa nói, "Để tôi nhớ lại con ma kia nói như thế nào, huyện Lân Dương, thôn Minh Dương, à, anh trai nói đúng, căn nhà thứ ba ở phía đông thôn."

Có được đáp án, Tôn Gia Khanh vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm lấy người cảnh sát bên cạnh, "Anh cảnh sát anh nghe được không, ở huyện Lân Dương huyện, thôn Minh Dương, con gái của tôi bị bán đến đó, hiện tại chúng ta nhanh qua đó đi!"

Cảnh sát đã nghe được toàn bộ sự việc, "......" Không biết nên chửi thế nào, bảo là ma nói, tin tức này mà bị truyền ra, thì cảnh sát bọn họ nên giải thích thế nào đây?

Trong khoảnh khắc chú cảnh sát đang đau đầu, thì một cú điện thoại đã gọi tới cục cảnh sát, bên kia điện thoại là một giọng nữ mơ hồ nghe không rõ, dùng loại giọng nói làm người ta dựng tóc gáy báo ở huyện Lân Dương, thôn Minh Dương có người mua bán bé gái.

Nghe được cuộc gọi báo cảnh sát, Tôn Gia Khanh kích động đi đến, "Nhất định là vợ của tôi, tôi phải đi tìm cô ấy!"

Đối với Cục Cảnh Sát mà nói, đây nhất định lại là một đêm không ngủ, phải liên lạc với cục cảnh sát địa phương để pháI người đi, lại liên lạc với người nhà của bốn kẻ đột nhập trái phép, còn phải xem video theo dõi và video của buổi phát sóng trực tiếp.

Tuy nhiên nhờ tương đối bận rộn, nên thu hoạch khá khả quan, bốn thanh niên trẻ đột nhập trái phép xử lý thật ra cũng dễ dàng, bốn người đối với hành vi đột nhập trái phép của bản thân đã sớm chuẩn bị tâm lí chịu phạt, thái độ thích cực hối lỗi, rất phối hợp.

Khó giải quyết chính là việc cố ý đả thương người khác và buôn người, cục cảnh sát địa phương đã làm việc suốt đêm, cũng đã thật sự tìm được con gái mất tích của Tôn Gia Khanh, khi nhận được điện thoại khi, Tôn Gia Khanh còn đang trên đường chạy tới huyện Lân Dương, lúc nhận được tin tức, trái tim vẫn luôn treo cao trái tim rốt cuộc rơi xuống, bất tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt.

CÒn tội cố ý đả thương người khác, cảnh sát vốn tưởng dưới tình huống có video theo dõi và video buổi phát sóng trực tiếp cũng sẽ xử lý rất nhanh, nhưng khi bọn họ xem buổi phát sóng trực tiếp, thì ánh đèn lập lòe, phối hợp với cảnh tượng Thư Liên hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, thực sự cũng khiến trong lòng bọn họ chợt lạnh.

Khó trách Lâm Thành Nghiệp hoài nghi người nhà họ Trần và Thư Liên cùng nhau diễn kịch, thật sự thì cảnh tượng kia đúng thật không bình thường chút nào, Trần Dương Hi trong video lại bình tĩnh bất thường, biểu tình không có chút hoảng sợ, phảng phất như tất cả tình cảnh quỷ dị trước đều là chuyện thường ngày.

Tình huống như vậy cũng bắt đầu làm cảnh sát hoài nghi Trần Dương Hi, nhưng sau khi bọn họ xem video theo dõi của Thư Liên, thì chút hoài nghi này đều tan thành mây khói.

Trần Dương Hi trong video theo dõi đúng là có rất nhiều cử chỉ quái dị, nhưng cũng có rất nhiều cảnh tượng Thư Liên và Lâm Mộ Vân tình chàng ý thiếp, cũng có cảnh hai người mưu đồ bí mật, chuẩn bị những sự kiện "Siêu nhiên" như thế nào, dẫn tới cảnh Trần Dương Hi lâm vào cảnh tự nghi ngờ bản thân, thậm chí sau đó, Lâm Mộ Vân còn hằng ngày đốc xúc Trần Dương Hi uống thuốc.

Đối mặt với những chứng cứ như vậy, cảnh sát cũng tiến hành dò hỏi Trần Hoa, Trần Hoa đương nhiên không chịu được áp lực lớn như thế, rất nhanh đã thú nhận những hành vi của mình. Trong đó bao gồm đúng giờ sẽ hát các loại bản ghi âm ở lầu 3, phối hợp diễn kịch cùng Lâm Mộ Vân và Thư Liên, và tiền thưởng sau khi hoàn thành.

Một biệt thự tổng cộng có bốn người, thì ba người lại cùng nhau diễn kịch, người dư lại kia dù có bình thường, cũng sẽ lâm vào cảnh tự nghi ngờ bản thân, dưới áp lực tinh thần lớn thì có xuất hiện bệnh tâm lý cũng là chuyện sớm muộn, cùng với việc gần đây đã sử dụng một lượng lớn thuốc để điều trị bệnh lý, không điên cũng lạ.

Các cảnh sát xem xong video theo dõi, đồng loạt bị sốc, trong ngành của bọn họ, đã thấy nhiều cách giết người hại người, nhưng loại giết người không cần đao, mà là khiến người khác phát điên vì áp lực tinh thần thì là lần đầu tiên thấy. Và sở dĩ họ làm như vậy là vì không muốn để lại vết nhơ cho tình yêu và hôn nhân của mình! Đây là loại cặn bã gì vậy?

Hiện giờ lại xem lại những hành vi dị thường, lời nói quái dị của Trần Dương Hi, ánh mắt của các chú cảnh sát đều không khỏi trở nên đặc biệt bao dung, mau nhìn xem, đây đúng là người thiện lương, cho dù có điên, cũng chỉ ngoan ngoãn ngủ, không giống một người khác, làm ầm ĩ đến mức khiến người ta đau đầu.

Tiểu Thất thiện lương thức dậy vào sáng sớm theo đồng hồ sinh học bình thường, sau đó biết được bản thân có thể về nhà, nếu vụ án có tiến triển bọn họ sẽ liên hệ với cậu, cũng công khai với bên ngoài.

Đúng vậy, trải qua một đêm lên men, tin tức Lâm Mộ Vân lừa dối, bị vợ bé làm cho trọng thương đến mức nằm viện đã chiếm sóng toàn bộ internet. Ba tên streamer lẻn vào kia đã ngoan ngoãn nhận sai, nhưng sớm đã có fans đem video buổi phát sóng trực tiếp đăng lên các nền tảng lớn.

Bệnh viện, trải qua cứu giúp, tính mạng của Lâm Mộ Vân không gặp nguy hiểm, nhưng do xuất huyết bên trong chèn ép dây thần kinh dẫn tới liệt nửa người, ngay cả khi tích cực điều trị và phục hồi chức năng, khả năng cao là hắn sẽ không thể di chuyển tự do được như người bình thường. Trong nháy mắt như sét đánh giữa trời quang khiến hắn vừa tỉnh dậy lại hôn mê lần nữa.

Mất đi sự che chở của Lâm Mộ Vân, cuộc sống của Thư Liên cũng rất gian nan, xét thấy cô có lời nói và hành vi dị thường, cảnh sát đã theo trình tự đi giám định tâm thần, nếu không bệnh, vậy phải xử theo luật, nếu có bệnh, thì phải vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

Hiển nhiên bất luận là hậu quả như nào Thư Liên đều không muốn chịu, cô yêu cầu muốn gặp Lâm Mộ Vân, nói bản thân nhất định có thể lấy được sự tha thứ của đối phương, nhưng lại nhận được câu trả lời là Lâm Mộ Vân chỉ tỉnh lại một lần lại lâm vào hôn mê. Ba Lâm và mẹ Lâm càng không thể tới gặp cô, thậm chí tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ.

Vì thế, Thư Liên lại lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hoặc là giả điên đến bệnh viện tâm thần, hoặc là bình thường vào tù. Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Thư Liên quyết định vào tù, dù sao vào tù còn có thời hạn ra, còn đến bệnh viện tâm thần sẽ rất khó nói.

Nhưng mà Thư Liên sau một thời gian chịu tra tấn nên đã quên, có một số việc sớm đã không chịu sư khống chế của cô, sau một loạt kiểm tra, đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, Thư Liên đã tận lực làm cho câu trả lời của thân trong có vẻ bình thường, nhưng khi cô điền vào bảng câu hỏi và nhìn lên, người bác sĩ đối diện không biết từ khi nào đã biến thành người phụ nữ kia, người phụ nữ mở cái miệng khổng lồ cười với cô, ánh mắt rùng rợn đối diện với ánh mắt của cô.

HÌnh ảnh đó đột ngột hiện ra trước mắt, khoảnh khắc ấy phòng tuyến tâm lý đã xây dựng cũng sụp đổ, Thư Liên thét chói tai rồi theo bản năng cầm cây bút trong tay đâm thẳng, vừa đâm vừa hét, "Vì sao cô còn quấn lấy tôi? Lâm Mộ Vân không đủ sao? Vì sao còn xuất hiện!"

Cô không hề tấn công người trước mặt, bản thân đã nhanh chóng bị những người chung quanh khống chế, chờ cô chớp mắt lần nữa, trước mặt nào có cái gì mà nữ quỷ áo đỏ, chỉ có một vị bác sĩ mang khuôn mặt lạnh, cùng với những nhân viên y tế xung quanh đã quen với cảnh tượng như vậy từ lâu.

Biểu tình trên mặt bác sĩ không dao động gì, tay thì nhanh nhẹn viết kết luận chẩn đoán, cho dù thấy không rõ kết luận cụ thể, Thư Liên cũng ý thức được kết quả không phải thứ cô chờ đợi.

"Bác sĩ, anh nghe tôi giải thích, tôi không hề muốn tấn công anh, nhất định là người phụ nữ kia đang trả thù tôi, thật đó! Tôi không bị bệnh! Tôi không bị bệnh! Các người không thấy sao? Vừa nãy có một người phụ nữ ngồi ở bàn này!"

Thư Liên hoàn toàn luống cuống, cô cố gắng giải thích rõ ràng với người chung quanh là nữ quỷ kia đang hại cô, nhưng hiển nhiên sẽ không có người tin tưởng, nhưng thật ra có một người hộ sĩ nở nụ cười trấn an với cô, "Không sao đâu không sao đâu, chúng tôi sẽ mang cô đến một nơi ai cũng không tìm thấy, người phụ nữ kia cũng sẽ không tìm thấy, cô hãy ngoan ngoãn nghe lời."

"Tôi không bị bệnh! Tôi không bị bệnh!" Thư Liên đương nhiên có thể nghe được lời dụ dỗ rõ ràng như vậy, mà việc này chỉ khiến cô càng thêm tức giận, cô nỗ lực muốn tránh thoát, nhưng khi cô giãy giụa càng mạnh, thì sức trói cũng càng chặt hơn, giờ này khắc này, cô cảm thấy giống như mình đã chìm sâu vào trong vũng bùn, không thể hô hấp, rồi lại bất lực, khủng hoảng và tuyệt vọng bao phủ cô.

Đột nhiên, nàng lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt , "Tôi muốn gặp Trần Dương Hi! Tôi muốn gặp Trần Dương Hi!"

Cuối cùng, cảnh sát vẫn liên hệ Trần Dương Hi, hỏi ý kiến của cậu, sau đó an bài thời gian gặp mặt. Trưa hôm đó, Tiểu Thất nhìn thấy Thư Liên thần sắc tiều tụy, tức khắc cũng có chút giật mình, nữ chính của mình, nữ chính của mình nuôi trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh, một hơi có thể chạy nửa giờ đâu rồi!

Nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Trần Dương Hi, Thư Liên theo bản năng mà dùng tay thuận vuốt tóc mình, nhưng hiển nhiên hiệu quả không tốt, cô cũng thôi không sửa soạn nữa, gấp gáp mở miệng, "Bọn họ đều không nhìn thấy nữ quỷ kia, chỉ có cậu có thể thấy, cậu có thể giúp tôi làm chứng không, cạu muốn cái gì tôi đều đồng ý! Chỉ cần tôi có thể, cậu cứ việc mở miệng!"

Tiểu Thất nghe xong lại tiếc nuối lắc đầu, "Tâm nguyện của Tân Nhiễm đã thành, vừa mới đi đầu thai, bà nói trễ rồi."

"Cái gì?" Thư Liên khó có thể tin mà hỏi lại, nếu Tân Nhiễm đã đi rồi, vậy nữ quỷ áo đỏ cô thấy lần trước là ai? Chẳng lẽ cô thật sự điên rồi sao? "Không thể nào! Vừa rồi tôi còn thấy cô ta, cô ta ngồi ở đối diện tôi, cậu ra ngoài tìm xem, nhất định cô ta đang ở gần đây!"

Tiểu Thất mờ mịt nhìn quanh một vòng, "Bà à bà không sao chứ, có phải do gần đây quá mệt mỏi hay không? Bà phải nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng sống đến một trăm tuổi!"

"Cậu câm miệng! Nơi này khẳng định có quỷ! Tân Nhiễm khẳng định còn chưa đi! Tôi không có điên! Tôi không điên!" Gặp quỷ hay là phát điên, hiển nhiên Thư Liên sợ hãi cái sau hơn.

Ngoài phòng, bác sĩ đã quan sát hết thảy, càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình, hơn nữa còn định nghĩa Thư Liên là một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm có khuynh hướng tấn công người khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.