Sau bảy năm, gặp lại người yêu cũ, gã đã là họa sĩ thiên tài có giá trị hơn trăm triệu nhân dân tệ, còn tôi thì bán hoành thánh ở chợ đêm.
“Năm đó cô trộm tranh anh Trình vẽ, hiện tại giá trị đã lên hơn mười triệu đúng không nhỉ?”
“Tôi nhớ trước đây cô ta là một đứa con gái hư hỏng tệ hại.”
“Ham tiền vậy sao không mẹ truyền con nối, đi bán đi?”
1.
Mấy anh em chí cốt của gã mượn rượu làm càn, nói.
Từ đầu đến cuối Trình Thừa không nói câu nào, ánh mắt u ám.
Bạn gái của gã, Chúc Lâm mỉm cười tỏ ý xin lỗi với tôi, nói: “Thật ngại quá, hôm nay ăn mừng triển lãm tranh, họ cũng uống hơi nhiều rồi, muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên mới đến đây ấy mà.”
“Đây là để bồi thường.” Cô ta rút hai trăm tệ trong ví ra như thể bố thí.
“Hai mươi cái sủi cảo, không cần thối.”
Tôi cụp mắt, nói: “Xin lỗi, tôi chuẩn bị dẹp quầy rồi.”
Vẻ mặt Chúc Lâm trở nên khó coi, cô ta kéo tay áo gã lắc lắc: “A Thừa… em chỉ có ý tốt thôi, ai ngờ cô ấy lại không cảm kích.”
U ám trong mắt Trình Thừa chợt tiêu tan, thay bằng sự dịu dàng khiến người ta yên lòng, ngón tay gã đan vào tay cô ta. Khi gã nhìn về phía tôi, giọng nói đã mang theo sự khinh miệt quen thuộc: “Sống ra thế này rồi mà vẫn ra vẻ cao quý à?”
Gã nhấc một cặp lồng, hỏi: “Không phải còn đây à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-vo-cu/3623825/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.