“Đúng vậy, con nhìn người ta xem, hơn hai mươi tuổi, đã trở thành người nắm quyền của gia tộc rồi.” Nói xong, hai mắt đục ngầu của ông lão trừng mắt nhìn Lý Văn: “Con nhìn lại con đi, suốt ngày uống rượu lăn lộn, nhìn ra dáng vẻ gì nữa không?”
Một lần nữa được khẳng định, trái tim Lý Văn, giống như nước biển sóng biển mãnh liệt, thật lâu không thể bình tĩnh.
“Cậu ấy tới làm gì?”
Nhắc tới chuyện này, ông lão thở dài: “Trước khi mẹ thằng bé qua đời, rất thích đến chỗ của bố mua đồ, sau khi bệnh qua đời, Tống Hàn sẽ thỉnh thoảng đến chỗ bố để mua.”
Lý Văn kinh hãi nói: “Tại sao con lại không biết chuyện này?”
“Hừ, con suốt ngày không phải ở bên ngoài uống rượu, thì là lấy tiền ở chỗ bố đi ra ngoài đánh bài, con quan tâm đến cửa hàng từ khi nào vậy?”
Lý Văn hai mắt xảo quyệt lóe lên: “Cậu ta thường xuyên đến một mình sao?”
“Đôi khi với trợ lý của mình.” Nói về điều này, ông lão dừng lại, nghi ngờ nhìn Lý Văn: “Con hỏi những điều này để làm gì?”
Lý Văn nhìn như không thèm để ý nói: “Nhà họ Tống là hào môn đứng đầu thủ đô, đại thiếu gia tự mình đi mua đồ, không khỏi có chút tò mò thôi.”
Nghe nói thế, trên mặt ông lão lộ ra nụ cười từ ái: “Đứa nhỏ Tống Hàn này, ngược lại không có dáng vẻ của đại thiếu gia, làm người cũng hiền hòa.”
Nói đến đây, khuôn mặt đầy nếp nhăn trầm xuống, nhéo tai Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-thien-kim-tieu-thu-khong-the-cham-toi/3474063/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.