🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
An Tình đè mũ bóng chày trên đầu, lông mi vừa dài vừa dày hơi rủ xuống, che khuất sự khác thường trong đáy mắt.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, đi theo bà lão ra khỏi sân.

Lái xe về nhà họ Cao.

Trời vừa sáng.

An Tình sẽ đến trường y để chuẩn bị cho huấn luyện quân sự.

Cô đóng gói hành lý của mình, mang chiếc vali do bố cô gửi và đi đến phòng khách.

Hà Dĩ San đang dùng bữa sáng, nhìn thấy An Tình xách đầy hành lý, sững sờ, đặt đũa xuống: “Con chuẩn bị đi đâu?”

“Hmm! Trường học đóng cửa đào tạo quân sự, sinh viên phải ở lại.”

Một lát sau, Hà Dĩ San tiếp tục nói: “Huấn luyện quân sự xong, ta sẽ bảo tài xế tới đón con.”

An Tình nhíu mày, tính tình cô trời sinh lãnh đạm, thờ ơ với mọi người và mọi thứ.

Không thích người khác hỏi đến chuyện và hành tung của cô.

“Không cần, sau khi huấn luyện quân sự, tôi dự định tiếp tục ở lại trường.”

Nghe xong, trên mặt Hà Dĩ San có vẻ hoảng hốt, bà ta sợ An Ý lại chạy không thấy bóng dáng, đến lúc đó không dễ ăn nói với nhà họ Tống.

Bà ta đi tới giữ hành lý của An Tình: “Trường học sao mà thoải mái bằng nhà chứ, chờ huấn luyện quân sự kết thúc, ta sẽ bảo tài xế tới đón con.”

Nghe được giọng điệu không cho xen vào của bà ta, An Tình không tiếp tục, cô không muốn lãng phí miệng lưỡi với Hà Dĩ San nữa.

Đến lúc đó có về nhà họ Cao hay không, không phải dựa vào Hà Dĩ San nói là tính.

“Ăn sáng trước đi.” Hà Dĩ San kéo An Tình qua.

Người hầu bên cạnh lập tức thêm bát đũa cho An Tình.

Sau khi ăn sáng,An Tình cầm theo hai val li hành lý lớn, đi tới đại học Kyoto.

Trước cổng trường đỗ đầy xe hơi hạng sang.

Dù sao có thể đến đại học Kyoto học, gia cảnh cũng sẽ không quá kém.

Sau khi An Tình xuống xe, đeo ba lô, nhìn cổng trường, sinh viên đang chen chúc, đôi mắt đen hơi thiếu kiên nhẫn.

Sau khi cô tốt nghiệp trung học cơ sở, sẽ không đi học nữa, bỗng nhiên có một cuộc sống tập thể lớn, tâm tình không khỏi có chút khó chịu.

Cao Tuyết đứng đó, nhìn An Tình trong đám người.

Trước khi huấn luyện quân sự năm nhất, phải kiểm tra sức khỏe, cô ta đến để giúp.

Nghĩ đến ảnh chụp hiện tại của mình còn treo ở trang web của trường học, ánh mắt cô ta càng thêm ác độc.

Cao Tu Nhiên xách hành lý của Cao Tuyết, đi tới bên cạnh cô ta: “Đứng đó làm gì thế.”

Nhìn theo tầm mắt của cô ta, Cao Tu Nhiên cũng thấy được An Tình nổi bật trong đám người.

Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo, ở trong đám người thì vô cùng xuất chúng.

Nghĩ đến đêm qua, em gái khóc lóc kể lể với anh ta, An Tình thích làm gì thì làm, anh ta buông hành lý, nổi giận đùng đùng đi qua.

Tức giận kéo tay An Tình, lớn tiếng đe doạ: “Tao nói cho mày biết, mày đừng đắc ý, sớm muộn có một ngày, tao sẽ đem tất cả đau khổ mà mày gây ra cho em gái tao, trả lại cho mày gấp bội.”

An Tình hiển nhiên biết, anh ta nói tới chính là ảnh chụp của Cao Tuyết bị đăng lên web trường.

Cô lạnh lùng nhướng mày, ánh mắt di chuyển, đôi mắt đen như đầm sâu, hiện lên sự trào phúng nồng đậm.

“Đó là do cô ta gieo gió gặt bão, cô ta không đi tính kế người khác, sao lại bị người khác tính kế chứ.”

“Tao thấy người tâm thuật bất chính là mày đấy, sau này tốt nhất mày thành thật một chút, dám bắt nạt em gái tao, đến lúc đó đừng trách tao không khách khí.”

“Anh đang đe dọa ai?”

Một âm thanh không có nhiệt độ.

Cao Tu Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của An Tình.

Nghĩ đến giai đoạn hiện giờ còn cần hợp tác với nhà họ Tống, anh ta thu liễm, thả cổ tay An Tình ra.

“Mày đang bắt nạt Cao Tuyết, cho dù mày gả vào nhà họ Tống, tao cũng sẽ không tha cho mày.”

An Tình hừ lạnh một tiếng, không để ý tới: “Vậy thì tôi không cho phép.”

Ngữ khí rét lạnh, khiến cho người ta kinh hãi.

Cao Tu Nhiên nói một cách giận dữ: “Dám nói điều này trước mặt tao, là ai cho mày can đảm hả.”

Anh ta không nghĩ tính tình An Ý bỗng nhiên chuyển biến nhanh như vậy.

An Tình hạ mắt xuống một cách uể oải, cô không thể nói bất cứ điều gì tốt đẹp: “Không chỉ dám nói, mà còn dám làm điều đó, anh có muốn thử không?”

Nghĩ đến chuyện chụp ảnh đêm đó, ánh mắt cô đơn lạnh lùng hung hăng của An Ý.

Cả người Cao Tuyết không ngừng run rẩy, cô ta len lén trốn sau lưng Cao Tu Nhiên, cúi đầu không nói một lời.

Nhìn thấy một cảnh như vậy, Cao Tu Nhiên tức phát run, bây giờ em gái lại trở nên như thế này.

Đều do An Tình ban tặng, sắc mặt anh ta càng âm trầm: “Mày dám ra tay thử xem, tao nhất định sẽ liều mạng với mày.”

An Tình liếc mắt một cái, quay đầu mang theo hành lý, đi vào khoa Y trường đại học Kyoto.

Nhìn thấy An Tình đi xa, người đứng ở ngoài cổng trường xem náo nhiệt suy đoán quan hệ giữa cô và Cao Tu Nhiên.

Trong lời nói pha trộn sự ghen tị.

An Tình đi qua sân thể dục, liếc mắt nhìn.

Thấy Hứa Hi thời sinh viên.

Anh ta nghiêng người dựa vào lan can, tóc ngắn trên trán bị thổi bay, đùi thon dài thẳng tắp.

Áo T - shirt màu trắng nhẹ nhàng khoan khoái mà dịu dàng, khóe miệng lộ ra nụ cười, khiến nữ sinh bên cạnh phải thét chói tai.

Nghĩ đến kiếp trước Hứa Hi phản bội cô, đáy mắt An Tình tràn đầy hận ý, hận không thể thiêu sống anh ta.

Nhận thấy ánh mắt trong đám đông.

Hứa Hi quay đầu, cằm tinh xảo khẽ nhếch lên.

Nhìn thấy cách đó không xa, dáng người An Tình cao gầy, đầu đội mũ lưỡi trai, tuy rằng không nhìn thấy nhan sắc của cô.

Nhưng nhìn khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, khuôn mặt tinh xảo của cô, không khó tưởng tượng, nhan sắc của An Tình rất phi thường.

Chạm đến tầm mắt Hứa Hi, An Tình cúi đầu, kéo mũ bóng chày trên đầu.

Mắt cô đỏ tươi, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà khí.

Thì ra Hứa Hi và Cao Tuyết đều là sinh viên đại học Kyoto.

Kiếp trước, khi Hứa Hi theo đuổi cô, tỏ vẻ anh ta vừa về nước không bao lâu, người nhà đều ở nước ngoài.

Nhìn thấy anh ta tao nhã lịch sự tươi cười, An Tình cũng không đặt câu hỏi, cũng không dò xét.

Bây giờ xem ra tất cả đều là giả, anh ta và Cao Tuyết đã sớm thông đồng với nhau.

Cô mang hành lý đến khoa kế toán để đăng ký.

Sau đó, cô giáo giúp cô sắp xếp ký túc xá, đưa chìa khóa ký túc xá cho An Tình.

An Tình xách vali, đi tới chỗ quản lý ký túc xá, ký tên nhận ga giường và chăn.

Cô đưa tay ôm đồ dì quản lý ký túc xá đưa cho, đặt lên hành lý.

Cầm túi lớn túi nhỏ, đi về phía ký túc xá nữ.

Khi An Tình đẩy cửa ký túc xá ra, ba người còn lại đã đến.

Ba người trong phòng đều nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy một đống đồ vật di chuyển vào ký túc xá, không bao lâu, một bóng người từ phía sau bước ra.

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa.

Cô trông tràn đầy sức sống, tỷ lệ thuận với khuôn mặt băng giá của cô.

Trong đó một nữ sinh hơi mập Thư Phàm, nhìn thấy An Tình, trong mắt rất là bất mãn, nhỏ giọng lầm bầm: “Chủ nhân của chiếc giường đã đến.”

Khi đến ký túc xá, cô ta phát hiện giường của mình đã được xếp ở giường tầng trên, giường tầng dưới vẫn còn trống.

Cô ta tìm đến giáo viên và muốn đổi giường, nhưng giáo viên nói với cô rằng giường dưới được nhà trường dành riêng cho những học sinh khác.

Nghe đến đây, còn có cái gì không rõ, khẳng định là đi vào nhờ quan hệ.

Cô ta không thích mối quan hệ kiểu này nhất, bởi vì Thư Phàm đã vào được Đại học Kyoto nhờ vào thành tích xuất sắc của mình.

Ánh mắt nhìn An Tình càng thêm khinh miệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.