Dứt lời, cậu bé nằm trên giường “Phụt” một tiếng, phun ra một búng máu đen kịt.
Bà lão thấy sắc mặt cậu ta càng thêm tái nhợt, kích động bổ nhào bên giường: “Cháu trai, cháu thế nào rồi.”
Đôi mắt cậu bé trên giường khẽ động, chậm rãi mở hai mắt, nghe được giọng nói sốt ruột của bà nội, chậm rãi mở miệng: “Bà nội, cháu không sao.”
Bà cụ khó tin túm lấy tay An Tình: “Tỉnh rồi, nó hôn mê suốt hai năm, rốt cục cũng tỉnh rồi.”
An Tình thấy thời gian không còn nhiều lắm, rút ngân châm trên người cậu bé ra.
Tiếp theo viết một tờ thuốc Đông y, đưa cho bà lão: “Ngày mai bà đi tiệm thuốc, lấy thuốc, mỗi ngày uống hai lần, tổng cộng uống mười ngày, đến lúc đó tôi sẽ châm cứu cho cậu ta.”
Bà lão run tay, nhận lấy phương thuốc, không ngừng nói lời cảm ơn.
Lúc gần đi, bà lão đưa cây Tầm căn thảo kia cho An Tình.
Khi An Tình trở lại nhà họ Cao thì đã là đêm khuya.
Hôm sau, trời còn chưa sáng.
An Tình đi tới phòng bếp tầng một, xử lý tầm căn thảo xong thì nghiền thành bột.
Trộn với các loại thuốc Đông y khác, chế thành thuốc.
Hà Dĩ San ngửi thấy mùi thuốc, nhíu mày chạy xuống tầng, hỏi người hầu đang dọn bữa sáng: “Là ai nấu thuốc bắc thế?”
Người hầu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hà Dĩ San, đặt đĩa xuống tay: “Là Tam tiểu thư đang nấu thuốc bắc trong bếp.”
Sau khi nói xong, trở về phòng bếp, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-thien-kim-tieu-thu-khong-the-cham-toi/3473996/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.