Gánh nặng trong lòng Văn Quân lại nặng hơn.
Tuân Mộ Sinh cứu anh về từ trong tay Thần Chết, những ngày tháng trong bện viện giống như một mũi thuốc gây mê, làm anh tạm thời gác lại lo lắng và đề phòng, tình nguyện cam lòng ở chung với Tuân Mộ Sinh.
Nhưng chuyện năm xưa vẫn chưa phủ bụi, suốt ngày bôn ba vì cuộc sống làm anh gần như quên mất bản thân không phải là một người đàn ông hoàn thiện.
Anh không muốn dối gạt Tuân Mộ Sinh, nhưng việc này thật sự rất khó mở miệng, anh không đoán ra được phản ứng sau khi Tuân Mộ Sinh biết chuyện — là từ từ xa cách? Hay là lập tức chia tay?
Ngày xưa từng ngày ngóng đêm mong ước gì Tuân Mộ Sinh đừng níu kéo mình nữa, nhưng giờ đây lại sợ Tuân Mộ Sinh lạnh lùng quay lưng. Từng nếm trải cảm giác có người bầu bạn, có người quan tâm, thật sự rất khó để đối mặt với cuộc sống bơ vơ không chốn nương tựa.
Thực tế thì anh cũng không hoàn toàn là “đồ bỏ”, chỗ đó thỉnh thoảng cũng sẽ có phản ứng, cho nên mới không hoàn toàn mất hết hy vọng.
Nhưng muốn cứng lên hoàn toàn thì rất khó, cũng không có quy luật nào cố định, ngày nào anh cũng thử tuốt, thậm chí còn tìm cả phim nước ngoài đã lâu chưa từng xem để giúp đỡ, nhưng hiệu quả chẳng là bao.
Trước khi trở thành một “người đàn ông bình thường” thì anh không muốn gần gũi xác thịt gì với Tuân Mộ Sinh quá nhiều.
Nhưng anh cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2462572/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.