Văn Quân hiếm lắm mới tan ca đúng giờ được một lần, Tuân Mộ Sinh đặt chỗ trước trong một nhà hàng Tây cao cấp, từ sớm đã đỗ xe ở gần truyền thông Trọng Xán chờ anh. Nhìn thấy Văn Quân mặc đồ vest đi về phía mình, trái tim giống như bị hẫng một nhịp, niềm vui được thể hiện bằng độ cong trên môi.
Văn Quân tới gần, bị nhìn đến mất tự nhiên: “Tôi mặc đồ không hợp sao?”
“Không có.” Tuân Mộ Sinh cười kéo cửa ghế phụ ra, vô cùng lịch thiệp mời Văn Quân lên xe: “Đẹp trai muốn mù mắt tôi luôn.”
Môi Văn Quân cong nhẹ, dáng ngồi hơi cứng đờ: “Bây giờ chúng ta qua đó luôn sao?”
“Đi ăn cơm tối trước đã.” Tuân Mộ Sinh ngồi vào ghế lái trở lại: “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta lấp đầy bụng rồi đi tiếp.”
Bầu không khí trong nhà hàng Tây rất ấm cúng, mùa đông trời mau tối, ngồi bên cạnh cửa sổ, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt sạch sẽ có thể nhìn ngắm muôn vàn ánh đèn trong đêm đông của Trọng Trành.
Văn Quân chưa từng tới nơi cao cấp như thế này ăn cơm.
Trước đó đi ăn cơm với Tuân Mộ Sinh mặc dù không phải theo kiểu của ai người nấy trả nhưng vẫn thường hay thay phiên trả tiền.
Tuân Mộ Sinh nghĩ cho tiền lương của anh, toàn chọn mấy chỗ gần như là nhà hàng giá bình dân. Nhưng hôm nay không giống vậy, nếu đã sắp dẫn Văn Quân đến Quán Sen ra mắt mấy anh em bạn bè của mình rồi vậy thì đổi một nhà hàng cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2462570/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.