Chương trước
Chương sau
Tuân Mộ Sinh bế Trì Ngọc đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng vào ghế sau xe Jeep, sau đó mặt mày ngơ ngác đứng cạnh xe lúng túng nhìn người nằm trong xe, trong lòng liên tục lặp lại câu nói cách đây không lâu của đối phương.

“Văn Quân, đã mất rồi.”

Cũng không phải chưa nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn luôn dằn xuống đáy lòng không dám nghĩ tiếp. Lúc này suy đoán được Trì Ngọc chứng minh, giống như con dao treo trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, cơn đau đớn kéo tới, hoàn toàn chặt đứt những mong chờ và ảo tưởng trong suốt mười mấy năm qua.

Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến mức cả người tê rần, giống như trái tim phút chốc trở nên nguội lạnh, đến nỗi dòng máu chảy trong tim cũng như bị đóng băng lại.

Thật kỳ lạ, thỉnh thoảng Diệp Phong Lâm sẽ nói bóng nói gió nhắc đến chuyện có thể Văn Quân đã qua đời, lúc hắn tiêu cực nhất cũng sẽ nghĩ theo hướng đó, nhưng sau đó vẫn tự lừa dối bản thân rằng — không thể nào, chắc chắn Văn Quân vẫn còn sống.

Nhưng Trì Ngọc chỉ nói một câu trong lúc mê man thì hắn tin ngay lập tức, cũng chẳng có lời phản bác theo bản năng, trong đầu liên tục lặp lại “đã mất rồi”. Từng hình ảnh ngày xưa gặp nhau trong trạm tuyển quân bị một viên đạn nhuốm máu bắn nát, hắn loạng choạng chạy đi muốn nhặt lại mảnh vỡ nhưng mảnh vỡ lại tiếp tục vỡ vụn trong tay hắn, mãi đến khi biến thành bụi trần óng ánh.

Hắn chẳng thể lượm lại bất cứ thứ gì, hạt bụi lất phất giữa không trung rồi biến mất dưới vòm trời xanh thăm thẳm giống như chưa từng tồn tại.

Thời tiết cuối đông vẫn luôn quanh quẩn trên dưới không độ, hắn hít sâu một hơi, khí lạnh tràn vào phổi làm bả vai hắn run lên.

Hắn nghĩ có lẽ đây là sự trừng phạt. Trừng phạt vì hắn dùng cái cớ “nhớ Văn Quân” để đi tìm thật nhiều người tình nhưng chưa bao giờ trả giá bằng trái tim chân thành. Có lẽ Văn Quân ghét nhất là chuyện giả tạo ra vẻ thế này.

Song nghĩ lại thì hắn cảm thấy mình đúng là ảo tưởng. Nào có trừng phạt gì chứ, đến cả tư cách để Văn Quân trừng phạt hắn cũng chẳng có. Tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là ảo tưởng xa vời không biết xấu hổ của hắn mà thôi.

“Lên xe không?” Chu Thần Chung sầm mặt gọi: “Tình hình của Trì Ngọc không thể để trễ hơn nữa đâu.”

Tuân Mộ Sinh lấy lại tinh thần, mặt hắn tái nhợt, đôi mắt hằn đầy tơ máu đỏ tươi, ánh mắt lại nhìn về phía Trì Ngọc, gặng ra một tiếng thở dài nặng nề từ trong cổ họng: “Cháu không đi nữa.”

Diệp Phong Lâm nhíu mày: “Mộ Sinh?”

Tuân Mộ Sinh đóng cửa xe lại, giọng nói khàn đặc: “Tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.”

Chu Thần Chung không chờ đợi gì nữa, xe Jeep chạy khỏi biệt thự quẹo ra đường rừng, biến mất trong tầm mắt của Tuân Mộ Sinh.

Tuân Mộ Sinh lùi về sau mấy bước, tay phải chống lên bức tượng điêu khắc trong vườn còn tay trái thì đè lại lồng ngực mạnh mẽ nhấp nhô lên xuống, cố gắng hít thở.

Nhưng có thở mạnh tới đâu đi chăng nữa thì dường như khí oxi cũng không thể tràn vào trong phổi, cảm giác nghẹt thở làm hắn choáng váng hoa mắt, hắn cắn chặt răng, cơ thể càng lúc càng run mạnh hơn.

Lát sau, trên mặt đất xuất hiện từng vệt nước hình tròn, không biết là mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán hay là nước mắt rơi xuống trong khóe mắt.



Bàn tay chống lên bức tượng của hắn hằn lên khớp xương trắng bệch, một tay khác siết chặt thành nắm đấm, liên tục đấm mạnh lên ngực mình.

Quản gia chạy tới nhưng không dám đến gần, đứng xa mấy bước nhẹ giọng gọi: “Cậu Tuân.”

Tất nhiên Tuân Mộ Sinh chẳng thể nghe được gì nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng cát chảy vang vọng — pháo đài mà hắn vốc từng nắm cát xây lên đang sụp đổ, hắn không cản được, biển cát bị gió cuốn lên làm hắn không thở nổi, trơ mắt nhìn pháo đài biến mất, giống như trơ mắt nhìn hình bóng của Văn Quân ngày một phai nhòa, cuối cùng hòa vào trong tia sáng chói mắt.

Ngay tại khoảnh khắc này, hắn đã hoàn toàn đánh mất Văn Quân rồi.

Chỉ còn một hạt châu trầm hương về lại trong tay hắn.

Mấy hôm nay hắn vẫn luôn đeo hạt châu bên người, lấy ra đặt vào lòng bàn tay ngắm nghía một lúc lâu, năm ngón mở ra khép lại, nắm đấm chống giữa trán, nhắm mắt lại nhưng thứ luôn hiện ra trong đầu lại là mặt mũi của dịu dàng của Trì Ngọc.

Lúc đầu gương mặt ấy hờ hững lại đi kèm với một chút bỡ ngỡ, sau đó vẻ ngỡ ngàng rút đi, cũng không còn xa lánh người khác nữa, rồi về sau, trong đôi mắt dần dần chan chứa một chút ý cười mềm mại giống như sắc xuân tháng Ba thổi tan tuyết vụn.

Tuân Mộ Sinh chợt ngơ ngẩn.

Trì Ngọc nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện quân đội, đã tỉnh rồi nhưng khăng khăng không chịu nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lặng ngắt như tờ.

Chu Thần Chung thử nói chuyện với anh nhưng anh cũng chẳng thèm chớp mắt, phản ứng rất chậm, giống như linh hồn đã mất, thứ còn lại trong phòng bệnh chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Bác sĩ gọi Chu Thần Chung vào, cầm bảng báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tình hình bây giờ của Trì Ngọc cực kỳ tệ, suốt ba ngày gần như không ăn thứ gì, cũng uống rất ít nước, tinh thần lại bị chấn động cực mạnh, các hạng mục sức khỏe khác cũng không ổn.

Ý của bác sĩ là tạm dừng việc điều trị tâm lý.

Chu Thần Chung gật đầu: “Tôi đã hiểu, mấy hôm nay vất vả cho ông rồi. Cậu ấy không có người nhà, tôi sẽ làm người nhà ở bên cạnh cậu ấy, không sao chứ?”

Bác sĩ trả lời, thở dài một cái rồi nói tiếp: “Cũng may cậu ấy không từ chối chữa trị, chúng ta dùng thuốc…”

Còn chưa nói hết câu thì giọng của y tá đã truyền đến từ trong phòng bệnh: “Không được rút! Cái này không rút được!”

Chu Thần Chung và bác sĩ lập tức chạy đến thì thấy hai y tá đang bu lại chỗ Trì Ngọc, còn Trì Ngọc đang cứng đờ kéo kim truyền nước biển được cố định ra.

Anh cũng không nóng nảy lo âu giống những người bệnh từ chối trị liệu khác, từ đầu đến cuối vẫn không dùng sức mạnh, không nói lời nào, vẻ mặt cũng im lìm, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời khuyên ngăn của y tá như điếc như mù. Anh kéo băng dán cố định xuống rút kim ra, không ngăn y tá chích kim vào, nhưng khi người ta cố định mũi kim xong thì anh lại tiếp tục rút ra.

Y tá nhìn Chu Thần Chung và bác sĩ giống như xin giúp đỡ, Chu Thần Chung vỗ nhẹ lên lưng Trì Ngọc, một lát sau lắc đầu với bác sĩ, nhẹ giọng nói: “Xem ra không thể dừng việc điều trị rồi.”

Ban đêm, Tuân Mộ Sinh đứng trên hành lang ngoài phòng bệnh nhìn Trì Ngọc thông qua cửa sổ thủy tinh trong phòng.

Trì Ngọc ngồi cúi đầu trên giường, anh mặc bộ đồ bệnh nhân, không còn truyền nước biển nữa, hai tay buông thõng trên chăn, cứ để yên thế trong một khoảng thời gian dài.

Tuân Mộ Sinh cũng nhìn chằm chằm không nhúc nhích.

Hắn tốn một buổi chiều để làm mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không hiểu được những cảm xúc ngổn ngang kia. Diệp Phong Lâm gửi số phòng bệnh qua, hắn nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, khoảng thời gian còn lại cũng ngồi không yên.

Bệnh viện như đã quấn một sợi dây vô hình lên tay hắn, hắn không thể không đi.

Thực tế thì từ lúc trời sẩm tối hắn đã tới rồi, nhưng vẫn không chịu lên lầu.

Vì sao bây giờ lại tới thăm Trì Ngọc?

Muốn hỏi Văn Quân chết như thế nào?

Muốn hỏi anh đã làm gì, vì sao lại đóng giả thành Văn Quân?

Muốn hỏi quan hệ giữa anh và Văn Quân là như thế nào?



Hình như không phải.

Người đã không còn nữa rồi, có hỏi cho nhiều thì cũng không thể làm người chết sống lại.

Đối với Trì Ngọc, hắn đã từng tức giận không còn gì để tả, nhưng đứng cạnh cửa nhìn bóng dáng gầy gò của người bên trong, sự tức giận im lặng biến thành một cảm xúc khác.

Trì Ngọc thoáng ngẩng đầu lên, hắn vội vàng tránh đi. Nhưng Trì Ngọc cũng không nhìn ra cửa mà chỉ dõi mắt nhìn chằm chằm phía trước, không biết đang nhìn cái gì.

Tuân Mộ Sinh mím môi, trái tim chẳng hiểu vì sao chợt thắt lại.

“Tới rồi.” Chu Thần Chung ra khỏi thang máy: “Đứng đây bao lâu rồi.”

“Mới tới.” Tuân Mộ Sinh nói.

Hai người đi về phía văn phòng, Chu Thần Chung nói: “Tình hình của cậu ấy bây giờ không ổn định lắm, phải sống nhờ thuốc.”

Không cần nói chi tiết thì Tuân Mộ Sinh cũng hiểu, Chu Thần Chung nói như vậy là kêu hắn đừng lấy chuyện của Văn Quân ra làm ảnh hưởng tới Trì Ngọc nữa.

Văn phòng không có người ngoài, Chu Thần Chung nói tiếp: “Chú biết cháu rất muốn làm rõ vấn đề thân phận của Trì Ngọc, với tư cách là bác sĩ tâm lý của cậu ấy thì chú cũng biết một chút, nhưng chú không có quyền nói cho cháu biết. Nếu sau này cậu ấy chịu nói…”

“Bỏ đi.” Chu Thần Chung nói được phân nửa thì dừng, lẩm bẩm nói: “Trị khỏi bệnh là tốt lắm rồi.”

Tuân Mộ Sinh chau mày, mấy giây sau nói tiếp: “Ngày mai cháu lại đến.”

Liên tục truyền nước biển suốt mấy ngày, Trì Ngọc không còn yếu như lúc mới được đưa tới bệnh viện nữa, nhưng cơ thể có thể chữa lành, song tinh thần vẫn không có thuốc chữa.

Anh bài xích lời tư vấn của Chu Thần Chung, thuốc về tâm lý không có hiệu quả là bao, tác dụng duy nhất cũng chỉ là cho anh ráng chợp mắt.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

8 năm trước, thứ trị liệu cho anh cũng không phải sự hướng dẫn từ bên ngoài mà suy nghĩ trong lòng. Bây giờ niềm tin đã hoàn toàn sụp đổ, từng cú sốc cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, muốn kéo anh thoát khỏi thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.

Ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng đến nhưng chưa hề vào phòng bệnh, đứng ở cửa nhìn một lát rồi đi.

Giấy không thể gói được lửa, chẳng lâu sau Hứa Sính đã biết chuyện Văn Quân nằm viện, gặng hỏi đã xảy chuyện gì, Tuân Mộ Sinh không muốn giải thích, Hứa Sính vừa sốt ruột vừa tức, quát lên: “Rốt cuộc cậu đã làm gì anh ấy?”

Tuân Mộ Sinh không nghe lọt tai câu này, giống như hắn đã làm chuyện gì ác ôn lắm còn Trì Ngọc thì trong trắng không có tội.

Tại sao chứ? Chuyện đã tới nước này rồi, ai là người vô tội, là ai?

Diệp Phong Lâm khuyên Hứa Sính về, chỉ nói Văn Quân có vấn đề tâm lý không thể bị sốc được nữa, Hứa Sính đứng ngoài cửa phòng làm việc của Tuân Mộ Sinh rống lên: “Ban đầu tôi không nên giới thiệu anh ấy cho cậu! Anh ấy một mình vất vả, tôi muốn giúp anh ấy trái lại thành đẩy anh ấy vào hố lửa!”

Tuân Mộ Sinh đấm vỡ màn hình máy tính.

Người bị đẩy xuống hố lửa chẳng lẽ chỉ có một mình Trì Ngọc?

Chuyện Văn Quân nghỉ việc làm cả bộ phận New Media xôn xao, phần lớn đều là mấy lời chối tai. Lưu Tồn lén nghe nhưng không ngăn cản, Lý Tiêu thì không chịu được đập bàn quát lên: “Anh ấy có việc không đến được thì mắc mớ gì đến mấy người? Có thời gian đi moi móc chuyện người khác sao không đi viết bản thảo bàn công chuyện với khách hàng?”

Xưa nay Lý Tiêu ăn nói rất đanh đá, vừa quát lên một tiếng như vậy thì mấy người lắm mồm lắm miệng lập tức im bặt. Nhưng cô cũng không thấy hả giận, trái lại trong lòng càng thắc mắc.

Hứa Sính xin nghỉ dùm Văn Quân, Lý Tiêu đắn đo mãi cuối cùng không nhịn được hỏi thăm Hứa Sính về tình hình của Văn Quân.

Hứa Sính mới trở về từ công ty của Tuân Mộ Sinh, đang bực bội trong người, nhưng không thể để lộ chuyện Văn Quân nằm viện, hắn ta gượng cười: “Không sao, gần đây anh ấy không có ở Trọng Thành.”

Lý Tiêu chau mày không tin cho lắm, nhưng thái độ của Hứa Sính làm cô không dám hỏi nhiều.

Một tuần sau Trì Ngọc ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, được Chu Thần Chung dẫn đến phòng khám điều trị tâm lý.



Nhưng trị liệu hơn mười ngày, tình trạng tâm lý của Trì Ngọc vẫn không cải thiện lên được.

Tuân Mộ Sinh không hiểu mình đang nghĩ cái gì trong đầu, rõ là giận Trì Ngọc lắm nhưng ngày nào cũng đến thăm, chưa bao giờ gặp trực tiếp, chỉ kiên trì im lặng nhìn.

Nếu không đi thì trong lòng không yên nổi. Nhưng nếu đi thì tâm trạng lại càng bực dọc phiền muộn.

Ngày nọ, Chu Thần Chung gọi tới hẹn ngày gặp mặt nói chuyện.

Tuân Mộ Sinh hơi bất ngờ. Từ lúc Trì Ngọc vào viện tới giờ Chu Thần Chung vẫn không muốn cho hắn tiếp xúc với Trì Ngọc, vì sao bây giờ lại muốn gặp hắn?

“Trì Ngọc cần cháu.” Trong quán trà kiểu xưa, Chu Thần Chung đi thẳng vào vấn đề.

Tuân Mộ Sinh không hiểu: “Cần cháu?”

“Chú đã thử rất nhiều cách nhưng không có cách nào giúp cậu ấy.” Chu Thần Chung nói: “Sau đó chú thôi miên cậu ấy mới biết hóa ra…”

Tay cầm tách trà của Tuân Mộ Sinh run lên.

“Trong lòng cậu ấy có cháu.” Giọng Chu Thần Chung rất nghiêm túc: “Bây giờ cháu là người duy nhất có thể giúp cậu ấy.”

Cả phòng im lặng, tay phải Tuân Mộ Sinh khựng lại giữa không trung.

Dòng chảy thời gian chợt trở nên chậm chạp, không biết qua bao lâu Tuân Mộ Sinh mới bỏ tách trà xuống, vẻ mặt không nhìn rõ tâm tình, lời nói ra lại làm người khác rét lòng.

“Xin lỗi, cháu không có nghĩa vụ giúp đỡ một người từng lừa dối cháu.”

Chu Thần Chung đứng phắt dậy: “Cậu ấy không hề lừa dối cháu!”

“Vậy sao?” Tuân Mộ Sinh cười cười, nhưng nụ cười ấy lại toát lên cay đắng, cũng không biết đang cười Trì Ngọc hay là bản thân.

Bầu không khí trở nên khó xử, lát sau Tuân Mộ Sinh đứng dậy, cầm áo khoác: “Chú Chu, cháu còn có việc, về trước đây.”

Giọng Chu Thần Chung lớn hơn một chút: “Mộ Sinh!”

Tuân Mộ Sinh bước ra khỏi cửa, bóng lưng kiên quyết, không chùn bước cũng không quay đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.