“Anh Tuân, đã trả chìa khóa lại cho chị Trương chủ nhà rồi.” Mùa hè nóng bức, ra ngoài một chuyến mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi của Vương Kha ướt rượt, chỉ muốn đi thay cái mới cho lẹ: “Tôi cũng đã tìm được chủ nhà trọ bên khu cư xá Uyển Phỉ rồi, cần nói chuyện với ông ấy không?”
Tuân Mộ Sinh lắc đầu: “Tạm thời không cần. Lát nữa cậu gọi cho công ty dọn nhà hỏi xem dọn tới đâu rồi.”
“Chuyện này…” Vẻ mặt của Vương Kha hơi khó xử, dè dặt liếc ông chủ của mình một cái.
Tuân Mộ Sinh chau mày — gần đây dường như lúc nào hắn cũng chau mày, sự ngang tàn ngày xưa đã biến mất, cả người nhìn có vẻ vô cùng u ám: “Có gì thì cứ nói, đừng có úp úp mở mở với tôi.”
Vương Kha nuốt nước bọt một cái, nhắm mắt nói: “Thật ra thì, bọn họ bị đuổi về hết rồi. Lúc đó anh đang họp nên tôi không kịp nói…”
“Sao cơ?” Tuân Mộ Sinh hơi chồm người về phía trước: “Công ty dọn nhà đó là anh ấy tự liên lạc mà, tôi chỉ kêu cậu đánh tiếng với đối phương thôi, anh ấy phát hiện rồi sao?”
“Không! Không!” Vương Kha thầm nghĩ, mắc mớ gì tới tôi đâu mà anh cứ ụp nồi lên đầu tôi hoài vậy, bèn vội nói: “Tại tự nhiên giữa đường có người nhảy ra chen ngang.”
Tuân Mộ Sinh cáu kỉnh liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức nghiêm mặt nói: “Cậu hai nhà họ Kha của Hải Thành tới đó rồi.”
“Kha Kình?” Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2462547/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.