Nhiễm Túc giống Văn Quân, “giống” ở đây là chỉ mặt mũi, vì thế đáng ra Nhiễm Túc phải hơi tương tự với Trì Ngọc. Nhưng Tuân Mộ Sinh nhìn tới nhìn lui trên mặt cậu thì lại chẳng thể tìm ra chút cảm giác quen thuộc nào.
“Thưa anh, anh không nhớ em sao?” Nhiễm Túc đã cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng cộng với quần Tây, nhìn chín chắn lanh lợi hơn ngày xưa rất nhiều.
Trong lòng Tuân Mộ Sinh chẳng hiểu vì sao chợt thấy cáu kỉnh, lúc này sắc mặt hắn u ám, gật đầu xa cách: “Cậu làm việc ở đây sao?”
“Còn chưa được tuyển vào làm chính thức nữa!” Nhiễm Túc giơ thẻ nhân viên trước ngực mình lên: “Bây giờ tạm thời vẫn còn là thực tập sinh, tốt nghiệp rồi mới được ký hợp đồng.”
“Ừ.” Tuân Mộ Sinh không muốn nói nhiều, đang định đi thì Nhiễm Túc lại nói: “Anh ơi!”
“Chuyện gì!”
Nhiễm Túc lại cúi mình một cái, cười nói: “Năm ngoái cảm ơn anh.”
Cảm ơn cái gì, không cần nói cũng hiểu.
Tuân Mộ Sinh chợt thấy bực mình, cáu kỉnh dồn nén trong lòng.
Thang máy xuống tầng một thì Trì Ngọc mới nhớ ra quên lấy di động. Vốn không xem điện thoại một lát thì cũng không sao, nhưng truyền thông Trọng Xán có quy định “mở di động suốt 24 giờ đem theo bên mình, hai lần không bắt máy phạt 100 tệ”, anh đã sớm tập mãi thành quen, mặc dù đã nghỉ việc nhưng vẫn không bỏ được.
Kha Kình bảo KIME và mọi người đi trước, theo Trì Ngọc vào thang máy: “Em lên lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2462545/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.