Hạ Ca và Lục Hành Thâm đều có cảm giác đã ngủ một giấc thật dài.
Giắc cắm giấc ngủ bắt chước trạng thái ngủ của con người, chỉ giữ lại thính giác cho Hạ Ca, năng lực cảm quang cùng bộ phận xúc giác.
Mặt trời mọc lên, ánh nắng óng ánh xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào, càng lúc càng sáng, Hạ Ca mở bừng mắt.
Cảm giác ngủ một đêm thật dễ chịu, lên tinh thần gấp trăm lần!
Người máy dưới chăn ngồi bật dậy như cá chép lộn mình, nhảy xuống giường đi giày lao ra khỏi phòng.
Một ngày mới đã bắt đầu!
Lục Hành Thâm cũng vừa dậy không lâu, theo lý mà nói hắn quen rời giường sớm, nhưng đêm trước quả thật rất mệt.
Đang định đi về phía phòng thí nghiệm, một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn từ phía sau tới gần kèm theo giọng nói to rõ như chuông đồng.
"Buổi! Sáng! Tốt! Lành!"
Không cần quay lại cũng biết là ai.
Buổi sáng của Lục Hành Thâm lập tức bay màu.
Theo hắn tính toán, 996 hẳn sẽ phải ở trong căn phòng kia lâu thêm chút nữa mới đúng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống chân 996.
Đôi dép thỏ màu hồng nhạt.
Lục Hành Thâm bỗng không phân rõ bản thân đang căng thẳng vì không ngủ đủ hay là lại đau đầu nữa.
Chú Đức đã từng muốn thấy Lục Hành Thâm sáu tuổi đi đôi dép đáng yêu như thế, nhưng cho tới tận lúc hắn mười hai tuổi vẫn không thành công.
Cũng không biết mắt thẩm mỹ của chú Đức không thay đổi hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351057/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.