......
Bác sĩ Lý vẫn bình thản như không, thậm chí nụ cười trên mặt không hề biến mất, thoải mái hỏi han: "Sao thế? Không thích thư viện này à?"
"Không phải, tôi... thích nơi này lắm, có rất rất nhiều sách thú vị, còn có rất nhiều cuốn đọc mãi không hiểu."
Hạ Ca lắc đầu nói.
Bình thường cậu luôn ngập tràn sức sống, dường như không bao giờ im lặng, luôn luôn mỉm cười, rất hiếm khi đột ngột im lặng như vậy.
Hạ Ca cúi đầu vuốt ve bình thủy tinh, chớp chớp mắt.
Không phải đang chạm vào chữ trong bình mà chạm vào ảnh ngược.
Thư viện cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của đám học sinh trước sảnh quầy triển lãm.
Giọng của Hạ Ca còn nhẹ hơn tiếng bước chân, nghe như vọng về từ nơi xa xôi.
"Tôi bỗng cảm thấy mình rất ranh ma... Cũng giống đang gian lận vậy, người bình thường phải cực kỳ thông minh, cực kỳ cố gắng mới được vào trường học, được đọc mấy cuốn sách, còn tôi chỉ cần giả danh đã có thể đi vào, lại còn rất phấn khích."
Bác sĩ Lý lại muốn xoa lên đầu cậu.
Nếu không phải đã biết, chắc chắn anh ta không thể nghĩ ra nổi "Lâm Ngọc Âm" hiện tại lại là một người máy mô phỏng.
Đạo đức... không phải là thứ một trí tuệ nhân tạo tự có được.
"Nhưng tôi lại thấy người ranh ma gian lận không phải cậu, mà là Lâm Ngọc Âm rõ ràng có tiền của lại chê phiền, ngại khó, muốn tìm cậu chịu khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351055/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.