Lục Hành Thâm quay về sở nghiên cứu, trước khi đi vào cửa đã qua hành lang dài dằng dặc, bước tới trước cửa phòng 996.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, người máy mô phỏng không những lắp thêm cửa lên cửa sổ sát đất mà còn dán từng miếng móc ngoài cửa chính, bên trên treo rất nhiều bảng hiệu tự chế bằng bìa cứng, vẽ một đống quả mê tang làm trang trí, ở giữa viết "Phòng của 996" thật to.
Kiểu chữ sạch sẽ, ngay ngắn thẳng hàng, ngang ra ngang dọc ra dọc, dường như còn có thể nhìn thấy vệt bút chì chưa được tẩy sạch, có vẻ là áng chừng khoảng cách trước mới viết.
Rất giống học sinh tiểu học.
Không hề giống chữ của Lâm Ngọc Âm.
Lục Hành Thâm vốn định đi thẳng vào, khi thấy tấm bảng nhỏ lại đổi ý, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ vang lên, bên trong có giọng nói vọng ra.
"Mời vào ~"
Lục Hành Thâm đẩy cửa ra chỉ đứng im đó, không đi vào mà quan sát căn phòng xa lạ một vòng.
Hắn nhớ mang máng căn phòng này vốn mang phong cách tối giản, trừ việc hắn bảo quản gia khuân giường đến thì không làm chuyện gì khác.
Người máy mô phỏng không có nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ, chỉ cần ngồi bên giường cắm sạc là được.
Bây giờ bức tường trắng lạnh lẽo lẫn sàn nhà kim loại không thấy đâu, thay vào đó là từng chiếc thảm lông dê màu cafe ghép lại, bức tường giấy màu vàng nhạt, bộ chăn ga gối đổi thành một bộ mang chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351047/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.