Chiếc mũi vừa được cải tiến, Hạ Ca có cảm giác khứu giác của mình hơi nhạy quá đà.
Ví dụ như cậu ngửi thấy mùi nhảy nhót giữa ranh giới sống chết từ lời đề nghị của Trần Tiếu Niên.
Dù là chuyện Trần Tiếu Niên muốn làm hay ý định trả thù lao đều có vẻ rất nguy hiểm.
Hạ Ca im lặng, lại nhìn bầu trời bên ngoài, buồn phiền không thôi, cuối cùng vẫn hỏi câu chôn dưới đáy lòng.
"Không phải cậu... tới chợ đen đấy chứ..."
Trong tiềm thức, Hạ Ca cho rằng chợ đen cũng được, tiếp xúc với người máy hay vi phạm lệnh cấm cũng được, nếu là Lục Hành Thâm sẽ không sao.
Nhưng Trần Tiếu Niên đột nhiên muốn đi chợ đen, còn muốn trộm chế tạo những thứ này, Hạ Ca lập tức có lại nhận thức của người bình thường, bắt đầu lo lỡ bị bắt thì phải làm sao, dù không bị bắt thì cũng bị điều tra nghiêm ngặt.
Trần Tiếu Niên cầm ly trà của mình trên bàn nhấp một hớp, chỉ cười không nói.
Xem như ngầm thừa nhận.
"Xem ra cậu đã biết chợ đen, vậy tôi yên tâm hơn nhiều." Trần Tiếu Niên thổi một hơi: "Tôi còn đang lo sẽ dạy hư cậu chứ."
Hạ Ca: "..."
Không, việc này đáng ra không nên khiến cậu yên tâm mới đúng.
Đôi mắt Trần Tiếu Niên gần giống mắt hoa đào, nhìn vào sẽ rất khó khiến người ta ghét, lại không thu hút giống một đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn, đường cong lệch đi trông vô hại, tự nhiên mang theo vẻ giản dị dễ gần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351036/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.