Anh Thôi nhanh chân rời khỏi viện nghiên cứu của viện sĩ Lục.
Thế nhưng hình ảnh chấn động kia vẫn không thể xóa khỏi đầu ông ta được.
Sau khi quay về xe, anh Thôi khởi động trí não tạo ra một màn hình trước mắt, gửi tin nhắn thoại đi.
"Cậu Lâm."
Đầu bên kia, một giọng nói trong veo vọng đến: "Vất vả cho chú rồi, anh Lục vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe, khỏe lắm!"
Anh Thôi là bạn cũ lúc bố Lâm Ngọc Âm còn tại thế, xem y như một thanh niên chưa trưởng thành nên quan tâm chăm sóc hơn.
"Cậu yên tâm, chú thấy người máy kia như đúc cùng một khuôn ra với cậu, chẳng qua hơi tăng động, chính xác là một thế thân, cậu Lục vẫn quan tâm cậu nhất, bình thường trông thì nghiêm túc, nhưng vừa thấy gương mặt giống cậu, ài, thái độ dịu dàng hơn hẳn."
"Cháu... cháu đã có hôn ước, không tiện quấy rầy anh Lục quá nhiều, vốn định tự mình đi gặp nhưng lại sợ anh ấy bối rối, cũng sợ anh ấy thấy cháu lại mất vui."
Giọng nói êm dịu của Lâm Ngọc Âm khiến người khác không nhịn được yêu thương: "Biết anh ấy sống tốt, không còn cô đơn nữa, cháu... yên tâm rồi."
"Cậu cũng thật đáng thương, nếu chú còn trẻ như xưa, chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu... Haiz."
Anh Thôi thở dài, lắc đầu: "Cậu cũng nên nghĩ thoáng ra đi, chờ chuyện hôn ước qua rồi, mọi chuyện sẽ ổn định trở lại, thượng tá thường bôn ba bên ngoài, không quan tâm cậu tốt với ai, chẳng phải quan hệ thông gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2351016/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.