Sau khi sập cửa bỏ đi, Phó Bạc Vọng đã gửi cho Lâm Ngọc Âm rất nhiều tin nhắn.
Từng tin lại từng tin, xúc động gửi đi, lại xúc động thu hồi.
Giận dữ, chất vấn, không cam lòng, thậm chí là... ấm ức.
Rõ ràng trước đây không lâu, Lâm Ngọc Âm còn đích thân khen cách làm của hắn và chiến công, chính miệng nói hiểu hắn.
Cậu cười nói: "Tôi sẽ không trách anh."
Nhưng một giây sau đã ngập tràn nước mắt và hận ý, lớn tiếng tuyên bố "Tôi ghét anh".
Phó Bạc Vọng rất muốn hỏi cậu vì sao.
Nếu không phải đang lừa dối, vậy có phải chứng minh an toàn của một người máy như thế đối với cậu còn quan trọng hơn bản thân?
Dáng vẻ cố gắng chắn phía trước bảo vệ hệt như tình nguyện chết thay một món hàng cấm.
Vì sao?
Cuối cùng từng câu hỏi lên án bị thu hồi.
Có lẽ hắn phải xin lỗi.
Nhưng hắn không thẹn với lương tâm.
Cậu chủ Lâm được bao bọc từ nhỏ tới lớn không biết người máy nguy hiểm tới mức nào, nhưng hắn thì biết.
Mấy giây sau, trí não Lâm Ngọc Âm nhận được tin nhắn, cậu ta chờ bình tĩnh lại mở ra xem, chỉ thấy Phó Bạc Vọng gửi tin nhắn thoại ngắn gọn.
"Đồ lừa đảo."
Ngón tay cậu ta run lên, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn kể lại chuyện cho Lục Hành Thâm.
"Tôi chịu đựng đủ rồi... Cái tên Phó Bạc Vọng kia vốn không có tính người... Anh Lục, anh Lục..."
Giọng Lục Hành Thâm vọng ra khỏi trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350963/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.