Ánh mắt sắc bén của Phó Bạc Vọng như dao kiếm, không giết địch, chỉ xuyên tim.
Lục Hành Thâm nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch cuối cùng vẫn gợn sóng, tay trái hắn bóp chặt đầu gậy, vô tình tạo ra tĩnh điện.
Im lặng hồi lâu, mãi tới khi mấy binh lính điều tra trên phi thuyền trở về, báo cáo quả thật không phát hiện người máy khác, chỉ phát hiện một ít đồ dùng hàng ngày, Lục Hành Thâm mới bước lên trước, vươn tay phải ra với hắn.
Có người phản xạ có điều kiện tiến lên ngăn cản, trong mắt những người khác, Lục Hành Thâm bây giờ chỉ vẻn vẹn là một nghi phạm, một phần tử nguy hiểm chưa lục soát, có lẽ còn giấu hung khí, bất cứ lúc nào cũng có thể phản loạn.
Phó Bạc Vọng cản họ lại, lần nữa nói với Lục Hành Thâm: "Nói chuyện riêng chứ?"
Lục Hành Thâm nâng tay lên, tuyệt không nắm tay mà gõ nhẹ vào túi áo hắn, lấy một chiếc máy nghe lén lớn bằng cúc áo ra.
Rất nhỏ, nhưng có chức năng ghi âm, thấy nó dễ dàng bị phát hiện, sắc mặt Phó Bạc Vọng cứng đờ.
Lục Hành Thâm không nói gì, đầu ngón tay vận sức, bóp nát máy nghe trộm.
"Muốn nói thì đưa thành ý ra."
Phó Bạc Vọng nhìn món đồ bị bóp nát, rời mắt, thở ra một hơi: "Được."
Lục Hành Thâm không yên tâm để A Cửu lại, dẫn nó lên theo lên phi thuyền của Phó Bạc Vọng.
Trong khoang thuyền bịt kín chỉ có binh lính canh gác bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350900/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.