Đây là ngày thứ một ngàn lẻ một Phó Bạc Vọng đóng giữ biên cương.
Khác với hành tinh chủ và những hành tinh phụ hoà bình phồn vinh, đây là khu vực tiếp giáp liên bang, giữa đế quốc và liên bang là một khu vực không thuộc về nước nào đầy hỗn loạn, chứa đầy khe hở không gian và nguy hiểm tiềm tàng.
Đối với rất nhiều người, cuộc sống mười năm như một không thấy điểm cuối, ngập tràn nguy hiểm, khó có giấc ngủ ngon như đảo lộn sinh hoạt, Phó Bạc Vọng lại thấy rất quen thuộc, dường như hắn sinh ra đã thuộc về nơi này.
Trong lúc sống chết, toàn bộ quy tắc, lo lắng, do dự đều không quan trọng, chỉ có sống sót và chiến thắng là ý nghĩa duy nhất.
Có một binh lính nói hắn lại trở thành thượng tá mà họ quen, dù không hiểu sao mọi người đều nghĩ hắn đáng sợ, nhưng ai cũng có cảm giác an toàn.
Nhưng lúc phó quan nhìn hắn lại không đồng ý lắm.
"Nếu tôi nói câu như vậy sẽ không hợp lý, dù sao chúng ta đều là kiểu người như nhau."
Lúc bọn họ nói chuyện là lúc trên hành tinh Vĩnh Dạ, nhiệt độ rét lạnh vượt khỏi sức chịu đựng của sinh vật, chỉ có nhờ vào thiết bị kỹ thuật mới không bị chết cóng trong vài phút.
Phó quan rót một ly trà nóng cho hắn, hương vị đắng chát mới ngửi thôi đã làm người ta không cười nổi lại rất tốt cho sức khỏe.
"Nhưng Phó này, trốn tránh mãi cũng phải có lúc đến điểm cuối, tới một ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350863/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.