Từ sau khi nhà họ Lâm hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người, quản gia Lâm cũng thất nghiệp theo.
Khác với những người nhận lời mời, chỉ xem như làm quản gia, quản gia Lâm từ nhỏ đã mồ côi, không cha không mẹ, là nhà họ Lâm cho ông cơm áo không lo, cho ông được đi học, đi làm, dù không có máu mủ với nhà họ Lâm vẫn có thể ở lại đây.
Dù rất nhiều người ghét nhà họ Lâm thì với ông, đó cũng là mái nhà duy nhất, ấm áp nhất.
Mà cái nhà này chỉ còn một mình Lâm Ngọc Âm.
Cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, ông không cam tâm, nhưng lại bất lực.
Quản gia Lâm đã già, những người khác bằng tuổi ông hoặc đã sớm thành gia lập nghiệp hoặc đã có sự nghiệp, cuộc sống của riêng mình, dù không nên trò trống gì thì ít nhất cũng có bạn bè tâm sự.
Nhưng ông đã cống hiến tất cả cho nhà họ Lâm, mười mấy năm sau lại cống hiến tất cả cho cậu chủ nhà họ Lâm, Lâm Ngọc Âm.
Độc thân cả đời cũng không sao, cứ vậy mãi cho tới lúc chết già cũng không sao, cựu quản gia Lâm nghĩ dù cuộc sống bấp bênh vẫn sẽ tiếp tục.
Không giàu có cũng được, cho dù nhà họ Lâm phá sản, ông vẫn bằng lòng đi theo cậu chủ.
Dù sao trừ làm vậy ra, ông không thể tìm thấy chuyện nào khác có ý nghĩa.
Ông không có con, Lâm Ngọc Âm vĩnh viễn là đứa con ngoan duy nhất của ông.
Trước khi Lâm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ai-trung-virus-chap-mach/2350861/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.