Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Viên Kỳ cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin một ngày nào đó Hiên Viên Kỳ sẽ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng không ngờ y lại phát hiện ra nó sớm như vậy, không phải nàng vừa tặng nó đi hay sao?
Nàng từng nói, nếu y không nhớ, vậy nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng nàng thấy bản thân lại không cam tâm, nàng muốn giành lại, muốn có được sự ấm áp thuộc về mình!
Nhưng, giờ đã như nguyện rồi, tại sao lòng nàng lại hoảng? Lại loạn như vậy?
"Chẳng lẽ Liễu phi không tính giải thích ư?"
"Đây là vật một người bằng hữu đã đưa cho thần thiếp." Ánh mắt y thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến nàng hoảng hốt, nàng cúi đầu không dám nhìn y, dõi theo viên trân châu trong tay y, lòng ngổn ngang.
—- Đây không phải mục đích của ta sao? Tại sao sau khi thực hiện xong ta lại không thấy vui vẻ, tại sao thái độ của y không giống với tưởng tượng của ta?
"Loại trân châu này, khắp thiên hạ chỉ có ba viên, một viên, Tiên Hoàng ban cho mẫu phi của Trẫm, một viên, Tiên Hoàng ban cho Trẫm, viên còn lại, đang ở trong tay đương kim Thái hậu, thật không hiểu, bằng hữu mà Liễu phi nói, rốt cục là người phương nào?
"......"
"Là mẫu phi của Trẫm? Mẫu hậu của Trẫm? Hay là Trẫm?"
"Bệ hạ—-" Nàng hoảng sợ, không thể kiềm được mà thảng thốt: "Người thật sự không nớ sao? Không nhớ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-2/548951/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.