Chương trước
Chương sau
"Không phải hồi nãy Liễu phi muốn nói gì sao?" Hiên Viên Kỳ biết rõ còn hỏi, ngồi vào chiếc ghế Liễu Vận Ngưng mới ngồi, cầm lấy trục cuốn tranh đặt ở mặt trên cùng, tay phải vớ lấy chén trà, thì thấy nước trà đã hết, không hề nâng mắt, nói với nàng: "Trà!"
"A, dạ!" Liễu Vận Ngưng vội cầm lấy ấm trà rót đầy vào chén, vừa nhấc tay thì thấy y đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt âm trầm: "Đây là cái gì?"
Trong tay y, rõ rang chính là bức họa cung nữ nàng vừa mới phân ra.
"Bức họa cung nữ." Nàng trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
"Tại sao lại đặt nó trên chồng công văn quan trọng?"
"Thần thiếp cho rằng, quốc gia đại sự đương nhiên quan trọng, nhưng đại sự cả đời của bệ hạ cũng quan trọng giống vậy."
Y như nghẹn họng trước những lời của nàng, sắc mặt âm trầm, nói: "Nhiễu loạn trật tự trong cung, về lý nên phạt ba mươi trượng rồi tống ra khỏi cung."
"Thần thiếp biết."
"Hả?" Y nhìn nàng cân nhắc: "Chẳng lẽ Liễu phi không tính cầu tình thay thị nữ kia?"
"Thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân, huống chi, thật sự là nô tỳ của thần thiếp làm sai, thần thiếp không dám trái với kỷ cương, cầu tình thay nàng."
"Thì ra Liễu phi là người thấu tình đạt lý đến vậy!" Y nheo mắt, sự mỉa mai thoáng hiện giữa đáy mắt sâu thẳm.
"Thần thiếp còn có lời muốn nói." Không đợi Hiên Viên Kỳ mở miệng, nàng tiếp lời: "Lý Nhĩ phạm sai lầm đương nhiên là lỗi của nàng, nhưng cũng do thần thiếp không biết dạy dỗ thị nữ của mình, đây là khuyết điểm của thần thiếp, xin bệ hạ hãy minh xét, đuổi Lý Nhĩ ra khỏi cung cũng được, về phần phạt ba mươi trượng, thần thiếp nguyện thay Lý Nhĩ chịu phạt." Nàng quỳ rạp xuống, dập đầu: "Xin bệ hạ hãy minh xét."
Hiên Viên Kỳ có hơi kinh ngạc: "Liễu phi có biết mình đang nói gì không? Phạt ba mươi trượng, dù là một trang Đại hán* cũng không thể chịu nổi, huống chi một thiếu nữ như Liễu phi." (*Đại hán: người đàn ông vạm vỡ)
"Thần thiếp biết."
"......"
"Đứng dậy đi!" Y bỗng nhiên nói.
"Xin bệ hạ hãy đáp ứng thỉnh cầu của thần thiếp."
"Đứng dậy!"
"......"
"Ngươi thật cố chấp!" Y nói, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: "Trẫm không tính phạt nàng, ngươi đứng dậy đi!"
Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y.
"Chuyện này, Trẫm đã sắp xếp rồi, không được nhắc lại nữa, cũng sẽ không kinh động đến mẫu hậu, tự ngươi giải quyết cho tốt đi!"
"Bệ hạ......" Kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng đã quên sạch.
Y bỗng nhiên kéo tay nàng, cùng ngồi xuống nhuyễn tháp: "Hôm nay Trẫm được thấy lại một vật đã lâu không thấy ở chỗ Vân phi, Trẫm lấy làm kỳ lạ là, rõ rang Trẫm đã đưa nó cho một tiểu cô nương cách đây mười năm, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ Vân phi nhỉ?"
"Bệ hạ đang nói cái gì vậy? Thần thiếp nghe không hiểu......" Nàng thì thào, mắt càng ngày càng trừng lớn hơn khi thấy y lấy cái hộp ra.
—- Tại sao lại nhanh như vậy?
Cái hộp ấy chính là thứ nàng đã tặng đi rồi, và dĩ nhiên bên trong là viên trân châu nàng đã đưa cho Vân phi.
Quả nhiên, khi Hiên Viên Kỳ mở cái hộp ra, bên trong chứa một viên trân châu rất tròn.
"Liễu phi không thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng Trẫm đã đưa nó cho một tiểu cô nương mười năm trước, tại sao lại xuất hiện trong tay Liễu phi?"
"......" Cắn môi dưới, nàng có hơi lúng túng.
Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Viên Kỳ cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin một ngày nào đó Hiên Viên Kỳ sẽ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng không ngờ y lại phát hiện ra nó sớm như vậy, không phải nàng vừa tặng nó đi hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.