Phía trên cánh cửa gỗ màu nâu có một tấm bảng đề hai chữ “ Hiệu trưởng”. Hiện tại bây giờ ngài hiệu trưởng đáng kính đang tiếp một vị khách. Đó là một cô gái.
Bên trong phòng hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế sofa, tóc đã điểm bạc. Ông ta khẽ nâng tách cà phê lên nhấm một ngụm nhỏ, dáng vẻ khoai thai không chút gì là vội vã.
Phía đối diện là một cô gái có mái tóc dài màu nâu. Đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện ý cười.
“ Hiệu trưởng, 9 năm rồi không gặp thầy vẫn khỏe chứ?” Cô gái đó lên tiếng, ánh mắt hướng người đàn ông kia.
“ Khỏe gì chứ, già cả rồi.” Người đàn ông đó đặt tách cà phê xuống, khẽ cười, những nết nhăn quanh khóe mắt cũng xuất hiện nhiều hơn. “ Thầy cũng sắp đến lúc phải nghỉ hưu thôi.”
“ Em thấy thầy vẫn vậy đó thôi.”
“ Phải rồi, Thiên An, Mấy năm nay không phải em đều sống ở bên Anh sao? Không phải về đây chỉ để thăm thầy đấy chứ?”
“ Em ạ?” Hoàng Thiên An khẽ thở dài, đôi mắt nâu khẽ hướng ngoài cửa sổ. “ Em lấy xong bằng tiến sĩ rồi nên về đây ở luôn.”
“ Ở hẳn đây luôn?” Ông hiệu trưởng khẽ nhíu mày nói.
“ Có lẽ là em sẽ ở hẳn, dù sao em trai em cũng về rồi.” Cô gái đó quay đầu lại, nhìn vào người đàn ông khẽ cười.
“ Hoàng Thiên Vũ? Là cậu nhóc đó sao? Sáng nay thầy mới gặp nó.”
“ Tiểu Vũ, nó còn trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-smile/3141507/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.