Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngThôi thôi, thiếp phải xa chàng
Bao ân, bao ái lỡ làng từ đây
Hoa tàn, nguyệt tận đêm này
Còn duyên xin hẹn sum vầy ngàn sau.
Câu hỏi của Bình Sinh không phải lời lẽ nghiêm khắc, tàn khốc nhưng quá bất ngờ khiến Hạo Thiên trợn tròn mắt không kịp chuẩn bị. Lúc này, khôngchỉ Hạo Thiên mà tất cả những người biết chuyện ở đây đều nhìn nhau,không biết nên dàn xếp thế nào cho ổn.
Nếu trả lời không phải, khác nào nói dối?
Đúng là bọn họ giấu giếm hắn chuyện rất quan trọng. Nhưng nếu nói thật, chỉsợ không ai gánh vác nổi hậu quả. Trong đó, Nam Cực Trường Sinh đại đếlà người khó xử nhất. Nếu nói không phải, nha đầu Thiên Sắc thật đángthương, nhưng nếu xác nhận, chỉ sợ Bình Sinh sẽ rơi vào kết cục chẳngtốt đẹp gì.
Đúng lúc xung quanh ngày càng im lặnghơn, khiến sự nghi ngờ của Bình Sinh càng trỗi dậy, chợt có một giọngnói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm khắc vang vọng khắp Cửu Tiêuđiện —
“Con còn dám nói bản thân không liều lĩnh?”
Bình Sinh ngạc nhiên xoay người sang, thấy mẫu thần của hắn — Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đứng ở cửa đại điện.
Ngự Quốc Tử Quang phu nhân xưa nay luôn ở Huyền Đô Ngọc Kinh Thất Bảo Sơntiên điện, mấy vạn năm nay chưa ra khỏi Huyền Đô Ngọc Kinh. Bây giờ bàxuất hiện, trang nghiêm mẫu mực, y phục gấm đỏ dệt kim vàng, khăn quàngvai màu xanh thẫm khảm ngọc trai, hoa văn phượng hoàng dệt kim ngũ sắc,đầu đội kim quan cửu địch phượng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nguyen/2124897/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.