Chính vì cái quyền lực của anh ta quá lớn, và điều đó dễ dàng chèn ép tôi phải phục tùng anh ta. Dù có không muốn thì vẫn phải nghe theo lời anh ta ra lệnh.
Đến ‘chỗ cũ’ cụ thể là quán chị chủ. Ban đầu vốn tò mò về việc tại sao lại hẹn ra quán chị chủ. Cơ mà nghĩ lại, đến tận nơi rồi hỏi thẳng còn hơn là ở đây đoán mò. Tôi mặc chiếc áo mưa màu hường, đi trên con xe màu hường trông chả khác gì một đứa con nít cuồng màu hường cả..
Ấy thế mà khi đến nơi, trông tôi trẻ con như nào thì người kia lại chững chạc, trưởng thành hơn tôi nhiều phần.
Vừa thấy tôi, Minh Huy Trình đã nhanh chóng lấy chiếc dù mở ra, thao tác nhanh nhẹn. Anh ta đi ra che cho tôi mặc dù biết rõ tôi đang mặc áo mưa. Chủ động muốn cất con xe đạp cùi của tôi, Minh Huy Trình lại cẩn thận đi lại bảo tôi cởi áo mưa không quên dẫn tôi đứng ở nơi khô ráo tránh bị ướt.
Trong lúc đang cởi, tôi mới phát hiện ra trên tay anh ta đã thủ sẵn một chiếc khăn khô. Cởi áo mưa xong, Minh Huy Trình đưa khăn cho tôi còn anh ta lại đem áo mưa đi phơi cho ráo nước. Không lâu sau đó anh ta cũng vào trong quán với tôi.
Bất ngờ vì sự tiếp đón nồng hậu của Minh Huy Trình thì chưa hết, tôi còn bất ngờ vì người đứng quầy là một người khác. Một người tôi không hề hay biết, một người chủ khác chứ không phải chị chủ..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-yeu-thuong-/3732035/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.