Edit: Hanayang
Ngả Lỵ chọn một địa điểm gần đó gọi là "Bắc Kinh tâm tình", buổi chiều có cà phê, bánh kem, buổi tối có thể gọi món ăn uống rượu, thức ăn kết hợp cả Trung lẫn Tây.
Ngả Lỵ đưa xe đi bảo dưỡng, hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng. Từ hơn 12 giờ trưa đến 4 giờ chiều, nàng ta liên tục gọi điện thúc giục Diệp Phong.
Diệp Phong dùng dằng tới 6 giờ, thật sự chịu hết nổi, đón xe đi qua. Mặt tiền nhà hàng cũng không sáng sủa, vào cửa, cô lễ tân tươi cười chào đón, hỏi: "Thưa cô mấy người? Đại sảnh hay là ghế lô?"
"Tôi tìm người."
Nụ cười cô lễ tân chợt tắt ngúm, nhiệt tình lập tức giảm.
Sau cửa lớn là một cái hành lang dài, một bên là đại sảnh, một bên là một loạt ghế lô. Ngả Lỵ đứng ở cửa ghế lô, nhìn cô dậm chân, "Sao cậu bây giờ mới đến?"
"Giáo sư đã đến rồi sao?" Cô nhỏ giọng hỏi, nhìn vào liền thấy, một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đứng lên, gật đầu mỉm cười chào cô. Đầu không trọc, bụng không phệ, không gọi là anh tuấn, nhưng dáng vẻ nho nhã, làm ông ta trẻ ra không ít, nhìn qua rất có cảm giác an toàn.
"Hoàn hảo nha!" Cô ghé vào tai Ngả Lỵ nói.
"Tốt vậy cho cậu." Ngả Lỵ trừng cô liếc một cái.
Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Giáo sư cũng tinh ý, nhìn ra được Ngả Lỵ không tình nguyện, để tránh không khí ngượng ngùng xấu hổ, đành phải nói chuyện với Diệp Phong. Diệp Phong nhìn Ngả Lỵ, cảm thấy băn khoăn, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-mot-loai-yeu-khong-dau/1247977/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.