Edit: Hanayang
Người ngoài cửa dường như rất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi, không có một chút tiếng động nào.
Cô bối rối nhưng vẫn đi trước mở cửa.
Quần áo nhàu nhĩ, trên áo thậm chí còn dính một vết bẩn, mái tóc không được nhà tạo mẫu chăm chút, nghiêng ngã tán loạn, vẻ mặt mệt mỏi, môi khô nứt, chỉ có ánh mắt bức người, giống như có thể nhìn thấu linh hồn người khác.
"Hi, anh về rồi đây." Anh thấy cô hồi lâu không mở miệng nên lên tiếng trước.
Hàng mi dài cong cong chớp chớp vài cái, cái mũi cao cao duyên dáng trong ánh đèn tranh tối tranh sáng khẽ hếch lên. "Nhà anh ở bên kia." Tiếp theo, cô lại lẩm bẩm một câu, "Mặt em nổi đậu đậu."
Cô đứng ở ngược sáng, anh đứng đối diện nên nhìn không rõ mặt cô. "Em dời qua đây, để anh xem xem." Anh đang xách hành lý trong tay vừa nói xong liền thả xuống đá tựa vào cửa.
Cô trừng mắt nhìn anh, ngẩng mặt lên, "Anh xem, có bảy cái." Tiểu Vệ đã hớn hở trêu cô nói như hình sao bắc đẩu.
Anh thật sự xem xét, thực nghiêm gật gật đầu, "Không sai, đúng là bảy cái, là lỗi của anh, tối hôm qua không nên nhắc đậu đậu."
"Anh còn nói muốn nổi liền nổi trên mặt anh." Cô thở khì khì làm mặt giận.
"À, có thể đậu đậu không biết anh đi Ngọc Thụ." Anh nháy mắt ra vẻ biết lỗi.
"Hạ Dịch Dương..." Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Đem chậu lô hội của anh về đi."
"Em không biết nước lô hội có thể làm giảm bớt đậu đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-mot-loai-yeu-khong-dau/1247976/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.