Chương trước
Chương sau
Editor: Gà

Cuối cùng Khúc gia vẫn không cầu được người hỗ trợ, mặc dù sự tình mười sáu năm trước đã không thể tra khảo, nhưng thái y lúc trước được Khúc Điền thị mời sau khi sinh nữ nhi vẫn còn sống, lúc đó ông nhiều lần bắt mạch cho Khúc Điền thị, mạch tượng rất vững vàng, không hề ốm yếu, kết quả chỉ hơn một tháng, Khúc Điền thị đã bị bệnh chết, trong lòng ông vẫn còn nghi vấn, cho nên nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ rõ lúc trước đã bắt mạch cho Khúc Điền thị.

Mặc dù khẩu cung của vị thái y này không thể chứng minh Khúc Điền thị bị phủ Xương Đức công hại chết, nhưng kết hợp với Khúc Điền thị vừa mới chết, Xương Đức công đã vội đón người mới Lương thị vào, Lương thị vào phủ chưa đủ tám tháng đã sinh một đôi long phượng thai, một loạt trùng hợp thế này đủ để chứng minh cái chết của Khúc Điền thị không phải ngoài ý muốn, mà do có người gây ra.

Việc này ầm ĩ, nhất thời cả sảnh đường ồ lên, tuy nam nhân hoa tâm này có đạo đức bại hoại, nhưng không đến mức làm người ta căm hận, nhưng nếu vì nữ nhân bên ngoài mà giết hại thê kết tóc, thì thật sự là cầm thú trong lốt người, người người hô đánh.

Khánh Đức đế nghe nói Đoan Vương phi và sinh phụ bất hòa, còn ngầm bất mãn với Đoan Vương phi, nhưng vì hôn sự là do bản thân ban thưởng, mới không phát tác. Nhưng việc này vừa ra, Khánh Đức đế nhìn thấy phủ Xương Đức công khắt khe đích trưởng nữ thứ nữ đích tử như thế nào, mới cảm thấy nhị nhi tức của ông thật sự không dễ dàng.

Ông không khỏi tự mình nhỏ nhẹ nói với Kính quý phi: "Vốn tưởng rằng là nữ tử bất kính với phụ mẫu, nhưng chưa từng nghĩ lại có thêm nhiều điều làm người ta thổn thức như vậy, may mà Điền khanh gia quan tâm vãn bối, chiếu cố khắp nơi, bằng không nhị nhi tức này của chúng ta e là phải đổi người rồi."

Kính quý phi cũng không đọc tấu chương kia, chỉ nói: "Hoàng thượng ngài không biết, thê tử của Hành nhi là người vô cùng hiếu thuận, ngày thường phàm có gì tươi mới hay ho, đều tha thiết muốn đưa vào, ban đầu thiếp còn ngại tính nàng trẻ con, hiện giờ mới biết được, sợ rằng đứa nhỏ này đã xem thiếp thành mẫu thân của mình, cái gì cũng đều nhớ đến thiếp." Nói xong, vành mắt đỏ lên: "Một đứa trẻ tốt như vậy nhất, nhưng phủ Xương Đức công lại quá mức khắt khe, thật sự quá nhẫn tâm rồi."

Khánh Đức đế bị lời nói của Kính quý phi làm cho rất xúc động, đưa tay vỗ bà khuyên giải an ủi nói: "Hiện giờ nàng là bà bà của con bé, thì cũng là mẫu thân của con bé, con bé luôn nhớ thương ái phi, như thế mới là người hiếu thuận, nhi tức muốn thân cận với nàng, không chỉ vì con bé là nàng dâu tốt, mà nàng cũng là bà bà tốt, nên mới muốn thân cận."

Kính quý phi bị Khánh Đức đế khuyên nín khóc mà cười, đúng lúc này, bên ngoài thái giám báo lại, nói Thục quý phi cầu kiến.

Kính quý phi lộ vẻ khó xử nói: "Nếu muội muội có việc cầu kiến hoàng thượng ngài, thiếp vẫn nên lảng tránh vậy."

"Không cần." Khánh Đức đế kéo Kính quý phi, không để bà đi, quay đầu nói với thái giám truyền báo: "Nói với Thục quý phi, trẫm không rảnh, không gặp."

"Hoàng thượng..." Kính quý phi còn chưa nói xong, đã bị Khánh Đức đế ngắt lời.

"Ái phi đến xem bức họa này thế nào." Khánh Đức đế mở một quyển họa ra, Kính quý phi thưởng thức.

Kính quý phi cười tiến lên vài bước, sau khi xem cẩn thận chu đáo, gật đầu tán thưởng nói: "Bức họa mây nước tương giao, trời đất mênh mông, không nói họa kỹ xuất chúng, còn có thể nhìn ra người vẽ tranh là người có lòng dạ rộng rãi. Không biết do ai sở họa, nếu hoàng thượng có thể triệu người này vào quan trường làm việc, chắc hẳn sẽ là rường cột nước nhà."

"Cái gì mà rường cột nước nhà, chẳng qua do trẫm nhàn hạ nên vẽ ra thôi." Khánh Đức đế tự đắc bắt tay ra sau lưng, thấy trên mặt Kính quý phi lộ ra kinh ngạc và sùng bái, thì vui vẻ nói: "Không bằng trẫm dạy nàng vẽ tranh."

Kính quý phi đương nhiên thuận thế mà làm, để tùy ý Khánh Đức đế nắm tay mình bắt đầu vẽ tranh.

Thấy dưới ngòi bút dần dần hình thành hoa mẫu đơn, Kính quý phi nhìn sắc trời dần âm u ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra một ý cười không rõ ràng lắm.

Thục quý phi thấy cửa lớn của cung điện khép chặt, không cam lòng xoay người chậm rãi rời đi, gì mà không rảnh, làm sao kẻ tiện nhân Vi thị này có thể làm bạn ngự tiền chứ?

Hai mươi mấy năm trước Vi thị không mê hoặc hoàng thượng, chẳng lẽ hai mươi mấy năm sau ngược lại Vi thị ôm lấy hoàng thượng rồi hả? Loại chuyện này, đừng nói bà ta không tin, nói ai cũng không tin đâu.

Bởi vì liên quan đến cái chết của Khúc Điền thị, thêm phủ Xương Đức công này loạn thất bát tao, Khánh Đức đế tức giận muốn xử trảm Xương Đức công, cuối cùng niệm tình Xương Đức công có ân sinh dưỡng Đoan Vương phi, nên miễn tử tội cho ông ta, nhưng lại thu hồi tước vị của bộ tộc Khúc thị, biếm người của phủ Xương Đức công thành thứ dân, Xương Đức công bị áp giải vào đại lao, mặc dù những người khác không phải chịu tai ương lao ngục, nhưng lại bị đuổi ra khỏi phủ Xương Đức công.

Về phần môn hộ nhỏ Lương gia này, Khánh Đức đế hoàn toàn không cần phí bao nhiêu tinh lực, thẳng tay niêm phong Lương phủ, cũng xóa đi công danh trên người Lương Hồng, cũng nói rõ trong vòng ba đời người Khúc gia và Lương gia, không thể tham gia khoa cử.

Phong ba trong Kinh thành dẫn đến sự sụp đổ của Khúc gia, thậm chí trong dân gian có người bắt đầu lấy phủ Xương Đức công ra biên soạn không ít kịch bản, có nam nhân lạnh bạc sát thê tái thú (giết vợ lại cưới) thế nào, cũng có phụ thân và kế mẫu nhẫn tâm tra tấn nữ nhi con vợ cả ra sao, thậm chí còn có dù con vợ cả chịu nhục, nhưng cuối cùng vẫn được gả cho lang quân như ý vân vân.

Dù sao mặc kệ kịch bản sửa thế nào, Xương Đức công và Lương thị vĩnh viễn đều là nhân vật phản diện vô cùng tàn nhẫn độc ác, Khúc Khinh Cư là cải thìa bị người tra tấn.

Lật chuyển xong bản chuyện xưa trên tay viết bản thân được phong quang gả cho lang quân như ý thế nào, khí phách miệt thị người xấu liên quan đến cái chết của nương gia, quả thực Khúc Khinh Cư cười ra nước mắt, quả nhiên hí khúc vừa đến từ đời sống vừa dành cho đời sống.

Cái gì mà mình cưỡi đại kiệu màu vàng 12 người nâng, cái gì mà Vương gia dưới cơn giận dữ, kéo toàn bộ phủ công gia ra ngoài đánh bằng roi, tình tiết này không khỏi cũng quá thô bạo rồi.

Mộc Cận thấy vương phi đọc thoại bản đến cười ra nước mắt, thì tiến lên cẩn thận giúp nàng xoa bụng, cười nói: "Vương phi cẩn thận đừng cười lạc giọng, trước đó nô tì còn nghe nói một phiên bản khác, không biết vương phi có muốn nghe một chút không."

"Mau kể nghe xem nào." Khúc Khinh Cư uống một ngụm trà, hưng trí bừng bừng hỏi.

Cuối cùng sau khi nghe Mộc Cận nói xong, Khúc Khinh Cư mới cảm thấy năng lực sáng tác của cổ nhân quả thật là vô cùng mạnh mẽ.

Đại ý của chuyện xưa đó là nàng là cây cải thìa, trong mùa đông phải đạp tuyết đi mua bánh nhân đậu cho Lương thị, nàng mặc y phục đơn bạc trong gió rét gian nan đi về phía trước, ngẫu nhiên gặp Đoan Vương cưỡi Bạch Mã, hai người nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, cuối cùng soạn ra một đoạn tình cảm lưu luyến đến cảm thiên động địa (cảm động trời đất).

Logic của chuyện xưa này quả thực đã bị tác giả ăn luôn rồi, vào mùa đông Lương thị không ăn tổ yến mà ăn bánh nhân đậu à? Còn có vào loại thời tiết thế này, ai còn bày bán bánh nhân đậu, cho dù có người bán, thì có ai mua hả? Thần kì nhất là, tuyết lớn như vậy, Hạ Hành ra cửa không ngồi kiệu, không ngồi xe ngựa, vì sao muốn tự ngược cưỡi ngựa thế?

Ngay lúc Khúc Khinh Cư sắp cười đến ngốc, Minh Hòa đột nhiên đến, nói Vương gia muốn dẫn nàng xuất phủ, tuy Khúc Khinh Cư không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ Minh Hòa hình như có chút cấp bách, nàng nhìn y phục trên người mình thấy không có gì không ổn, cũng không thay y phục đã đi theo Minh Hòa thẳng ra ngoài.

Vào xe ngựa vương phủ, Khúc Khinh Cư thấy Hạ Hành đã ngồi bên trong, có chút nghi ngờ hỏi: "Vương gia, chúng ta sẽ đi đâu vậy?"

"Diễn phải diễn đến cuối cùng, không cho nàng xem kết cục, thì có ý nghĩa gì." Hạ Hành khẽ cười, kéo tay nàng nhìn về mã phu nói: "Đến phủ Xương Đức công."

Khúc Khinh Cư hơi bất ngờ nhìn Hạ Hành, đợi sau khi xe ngựa chuyển động, mới nói: "Sao Vương gia lại đưa ta đến đó?"

"Hôm nay toàn bộ người của phủ Xương Đức công bị đuổi ra, dù sao nơi đó cũng là nơi nàng từng sống, cho nàng nhìn lại phủ phong, có gì không đúng sao." Hạ Hành cười tủm tỉm nói: "Ta biết, Khinh Cư là người biết niệm tình cũ."

Nghe Hạ Hành nói việc đi xem náo nhiệt thành đường đường chính chính như vậy, Khúc Khinh Cư cười theo nói: "Vương gia nói đúng, ta là người biết niệm tình cũ." Y bất như tân nhân bất như cố [1], mới có đạo lý.

[1] Y bất như tân nhân bất như cố: áo mới là áo tốt, người cũ là người hay

Xe ngựa đạp đá đi đến trước cửa phủ Xương Đức công, lúc này cửa lớn phủ Xương Đức công đã hoàn toàn hỗn loạn, tiếng khóc tiếng kêu tiếng cầu khẩn, làm chỗ này như một cái chợ.

Minh Hòa tiến lên nửa nhấc mành xe ngựa, vừa vặn có thể để hai vị chủ tử trong xe ngựa nhìn thấy trò hay trước cửa phủ.

Các cấm vệ quân mặc chế phục mạnh mẽ áp giải một vài người luyến tiếc không nỡ rời đi ra ngoài, trên đất còn rơi một ít gói y phục các loại, còn có không ít hạ nhân ủ rũ tuyệt vọng, nhìn thấy xe ngựa phủ Đoan Vương vẫn không quên dè dặt cẩn trọng tiến lên hành lễ mới vội vàng đi xa.

Khúc Khinh Cư thờ ơ nhìn nhị tiểu thư Khúc gia đỡ Khúc lão thái thái ra cửa lớn, phía sau hai người còn có Lương thị mang theo vẻ mặt kinh hoàng không cam lòng, Khúc Vọng Chi đi sau Lương thị, ủ rũ như vịt bị nhổ lông.

Toàn gia đứng ở cửa phủ, nhìn bọn hạ nhân bên cạnh ào ạt rời đi, dần dần người càng ngày càng ít, cuối cùng từ náo động lớn trở nên yên tĩnh.

Khúc lão thái thái nhìn bảng hiệu quý phủ viết ‘Phủ Xương Đức công’ bị lấy xuống rớt dưới đất, thấy cửa lớn đỏ thẫm bị dán thêm vài tờ giấy niêm phong quan ấn, thật lâu sau mới thở dài nói: "Làm bậy rồi làm bậy rồi." Bà ta chỉ vào Lương thị đang gạt lệ nói: "Năm đó nếu không phải thú tên tang môn tinh như ngươi vào cửa, Khúc gia ta có thể đi đến bước này sao?"

Hiện giờ Lương thị đâu còn nghe lọt lời của Khúc lão thái thái, tức thời đáp trả: "E rằng lão thái thái đã quên, lúc trước lão gia cầu hôn xin rước nhi tức vào phủ, nếu lão thái thái muốn trách ta, không bằng đi trách lão gia ấy!"

"Ngươi." Khúc lão thái thái tức giận đến lảo đảo, bởi vì Khúc Hồi Tuyết đỡ nên mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống: "Lương gia dạy ngươi bất kính với trưởng bối như vậy sao?"

"Hiện giờ còn Lương gia gì nữa, không phải do bị Khúc gia các ngươi liên lụy sao?" Lương thị cảm thấy nhà mẹ đẻ của mình do bị Khúc gia liên lụy, tức thời the thé nói: "Sao lão thái thái lại trách lên đầu Lương gia thế hả?"

"Mẫu thân, mẹ nói ít một câu đi." Khúc Vọng Chi nghe Lương thị nói càng ngày càng khó nghe, nhịn không được nói: "Hiện giờ nhà chúng ta đã như vậy, các người còn cãi tới cãi lui làm gì?"

"Quấy rầy các vị, cái này do vương phi nhà chúng ta đưa cho chư vị, mời chư vị nhận lấy."

Khúc Vọng Chi nghe giọng nói nam nhân này không quá giống bình thường, nhìn lại, chỉ thấy là một thái giám mặc lam bào đứng ở phía sau, trong tay còn cầm một túi bạc. Hắn ta nhịn không được nhìn ra phía sau thái giám đó, thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa xa hoa đang đỗ, Đoan Vương và đại tỷ đang sóng vai ngồi bên trong xe ngựa.

Bởi vì cách khá xa, hắn ta không thấy rõ biểu cảm của hai người, nhưng trong phút giây này, hắn ta cảm thấy toàn thân mình đều bị vây trong một cảm giác xấu hổ lúng túng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.