Chương trước
Chương sau
Những cái khác tạm thời không nói, riêng lá cờ màu vàng kia, Thương Phạt lại thấy hơi quen.
Kẻ có thể khiến hắn cảm thấy quen thì ắt không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Đối phương hùng hổ kéo đến, gây náo động lớn, hết thảy yêu quái Đông phủ đều bị kinh động. Đan là người đầu tiên xuất hiện ngoài cửa phủ, theo sau hắn còn một đám yêu vương và yêu soái.
Chu Yếm chuẩn bị một chút, dẫn theo đám yêu quân tinh nhuệ nhất ra, hoang mang vây quanh ba lá cờ.
"Tiểu yêu phương nào dám đến đây làm càn?" Tay cầm chùy sắt lớn, Chu Yếm định đi đánh trước thăm dò. Hắn cảm nhận được yêu khí của kẻ mới tới cô cùng mạnh, nhưng đối phương đã đến tận cửa bắt nạt thì tuyệt đối không thể làm con rùa đen rút đầu.
Đan thấy ánh mắt ra hiệu của Chu Yếm, bèn chạy tới, nhưng vừa mới cất bước thì Chu Yếm bỗng xoay người, chiếc chùy sắt khổng lồ trong tay đối phương bay vọt về phía hắn.
Đan tranh được một đòn bể đầu trong gang tấc nhưng không hề hoài nghi đồng bạn của mình, chỉ tiếc nuối nhìn các thuộc hạ phía sau.
Còn chưa kịp thấy cái bóng của đối phương mà phe mình đã có hai yêu soái bị giết chết rồi.
Chu Yếm ảo não siết chặt nắm tay, không cố nhặt lại chùy sắt của mình nữa. Hắn vốn định chém gãy lá cờ đối phương cắm trước cửa phủ nhưng vừa mới có ý nghĩ đó, vũ khí trong tay đã bị đoạt đi. Bây giờ hắn chỉ chuyên tâm tìm tung tích đối phương.
"Sao vậy, có can đảm tìm đến mà không có gan lộ diện à?" Đan và Chu Yếm sóng vai nhau, cả hai vị đại yêu đều đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Yêu khí của bọn họ bắt đầu khuếch tán ra xa, muốn bao trọn cả Đông phủ.
"Thật hiếm thấy." Âm thanh lạ tai vang lên, khác với giọng nói uy nghiêm ban nãy mà nghe âm điệu có chút ngả ngớn, "Chỉ là một Đông phủ nho nhỏ ở Yếu Phục mà lại có đến ba vị đại yêu làm gia thần."
"...." Cừu dư tự cho là mình đã nấp rất kỹ mà vẫn bị phát hiện, đành phải ngượng ngưng hiện thân ra.
Sắc mặt Đan càng nghiêm trọng. Hắn hơi lắc đầu, lặng lẽ ra hiệu cho Chu Yếm.
Ngay khi cơn chấn động ban nãy vừa ngừng, bọn họ gần như không cần thương lượng đã quyết định được phương thức hành động. Đan và Chu Yếm sẽ xông ra công khai khiêu khích để dụ địch, còn Cừu dư ít có cảm giác tồn tại nhất thì sẽ ẩn thân tìm cơ hội đánh lén.
Không ngờ vẫn bị đối phương nhận ra.
"Ngươi có cảm thấy mấy lá cờ này..." Thanh Canh hôm nay lại biến hình thành một bà lão sáu mươi, thì thầm nói với người bên cạnh.
Không phải đến từ Hoang Phục, bây giờ toàn bộ Hoang Phục đã bị Đông phủ chuyên quyền, mà đương nhiên cũng chẳng phải Yếu Phục, bởi vì thế lực Đông phủ quá lớn, hai nhà còn lại không thắp hương cầu bọn họ đừng đến xâm lược đã là tốt rồi, nào dám tìm đến cửa gây hấn.
"Ngươ từng đến Tuy Phục chưa?" Nơi này có khả năng cao nhất.
"Tuy Phục?" Tư Vĩ tái mét mặt mày.
Đương Bạt lắc đầu, "Chưa tới bao giờ."
Phải sau khi đến Yếu Phục mới để ý đến Tuy Phục.
"Phiền phức lớn rồi." Ban đầu còn nấp trong đám tiểu yêu để quan sát, lúc này Thư Như đã bước đến cạnh đám Thanh Canh.
"Ai vậy?" Thanh Canh vẫn thấp giọng như trước, lòng đã có suy đoán.
"Tuy Phục có ba yêu phủ, thiên hạ Tuy Phục cũng chia làm ba." Là yêu quái phụ trách tình báo, tin tức của Thư Như tương đối phong phú.
"Ý ngươi là...." Lại nhìn ba lá cờ, ngay cả kẻ thần kinh thép như Đương Bạt cũng phải lắp bắp, "Bọn họ tới cả đây ư?"
"Hẳn là chúng rồi." Đan đứng ở đầu hàng, nhún vai một cái.
Lông trên người Chu Yếm chầm chậm mọc ra, hai chân hai tay cũng bắt đầu biến đổi, "Có quan trọng không?"
"Không quan trọng." Đan lắc đầu cười khổ, lửa tím rực cháy quanh thân.
"Giao con người kia ra đây." Giọng nói uy nghiêm lúc đầu lại vang lên.
Ngoại trừ những nhân vật chủ chốt, phần đông yêu quái Đông phủ vẫn chưa biết rõ tình hình. Từ khi Đại Túc phủ bai vong, mấy tháng nay bọn họ không ngừng mở rộng thế lực, ít khi gặp phải yêu quái nào nói chuyện ngông cuồng như thế.
Cho nên có một yêu vương điếc không sợ súng, lớn giọng mắng, "Con rùa đen rút đầu nào đó, còn không mau hiện thân đấu với ta một....."
Chữ "trận" biến mất trong không khí. Vị yêu vương mới lên tiếng kia không có chút chống đỡ nào, bị kéo bay về phía trước. Đan và Chu Yếm cùng duỗi tay ra, đồng thời phối hợp tung một chưởng. Chưởng lực hai phe va chạm trên không trung, vị yêu vương bị kéo đi kia không cứu được nữa.
Ngay trước mấy trăm cao thủ Đông phủ, yêu quái có thực lực mạnh ở phe mình chẳng thể kháng cự một giây, cứ thế bị xé nát trên không.
Huyết vụ lả tả bay xuống mặt đất. Cuối cùng, phía bầu trời xa xăm xuất hiện mấy ngọn lửa đỏ cao vài chục thước.
Lửa kia chầm chậm hạ xuống, bay về phía cửa Đông phủ, càng về gần càng hiện rõ ra hình dáng.
"Là một cỗ xe." Cỗ xe này có màu đỏ rực giống như hoa văn trên một trong ba lá cờ, đầu xe cũng cắm lá cờ nhỏ hơn một chút.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy khiến cho không chỉ yêu quái mà ngay cả một ít người và bán yêu cũng chạy tới. Trước cảnh tượng ấy, không yêu quái nào phản ứng, đám người lại hơi kinh ngạc.
Bên trong ngọn lửa kia là khoang xe lớn như một căn phòng, rõ ràng bị lửa bao quanh hừng hực mà không hề thương tổn, thậm chí lửa còn ngâng bánh xe lên, khiến cho cả "căn phòng" chuyển động.
"Thật là một cảnh tượng thú vị." Giọng nói khác vang lên, trong ngọn lửa bỗng có một con cá lớn màu bạc bơi tới, trên lưng là vị tráng hán cao hơn hai mét, nhưng khác với vẻ ngoài hung dữ cường tráng, giọng nói lại vô cùng yểu điệu, "Người, bán yêu, yêu quái, các ngươi thế mà có thể đứng chung một chỗ, chung một kẻ thù."
"Con người kia đâu?" Giọng nói uy nghiêm trong buồng xe vang lên, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Chu Yếm và Đan liếc mắt nhìn nhau. Một giây sau, cả hai vị đại yêu cùng nhắm vào yêu quái trên lưng con cá bạc mà xông tới. Bọn họ không dám hành động riêng lẻ, đều là đại yêu, họ cảm nhận được lần này không đơn giản rồi.
Trước mắt cứ liên thủ, còn vị trong xe kia thì nghĩ cách sau.
Tuy vậy nhưng khi thấy hai đại yêu cùng lao tới công kích, đối phương không chút hoang mang, sờ cái đầu trọc lốc của mình.
Ngọn lửa màu tím biếc mau chông nuốt chửng cả đối phương và con cá bạc. Chu Yếm hiện chân thân, há mồm đớp con cá vào trong miệng, dùng răng cắn nghiến.
Cừu dư không ngồi yên, ngay khi Chu Yếm và Đan lao đi, hắn cũng hiện ra chân thân, chắn trước ngọn lửa màu đỏ.
Hắn sợ vị ngồi trong cỗ xe lửa đỏ rực này sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng mà khi lửa của Đan đã khống chế được đồng bạn mà vị trong xe kia vẫn không có động tĩnh gì.
Tưởng rằng thời cơ đã đến, không chờ mệnh lệnh, nhóm yêu vương yêu soái trước cổng đã đồng loạt xông lên hỗ trợ cấp trên.
Thấy tình cảnh bên dưới hỗn loạn, Thương Phạt đứng trên không trung khoanh tay, từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào một chỗ.
Ngọn lửa màu tím càng lúc càng cháy rực, có vẻ như Đan và Chu Yếm đã đắc thủ, nhưng sự thật là....
Vốn tưởng có thể một đòn giết chết đối phương là có thể nhổ ra, nhưng Chu Yếm ý thức được có gì không đúng, thân thể đã tắt thở trong miệng cũng cảm giác không chân thực. Trợn lớn đôi mắt, Chu Yếm lập tức nhắc nhở Đan đang thao túng ngọn lửa, "Cẩn thận!"
"Phụt!" Đan há miệng phun máu tươi, bay ngược về phía sau.
Chu Yếm nhận ra quá muộn, khi vị yêu quái đầu trọc kia đến sau lưng Đan, chỉ một quyền đã khiến hắn tạm thời mất đi năng lực phản kháng.
"Đan!" Gầm lớn một tiếng, Chu Yếm nhổ vảy cá trong miệng ra, xông đến đỡ đồng bạn của mình dậy.
"A A A!" Trong lúc đó, vị yêu quái trong xe không hề xuất hiện, nhưng đám yêu vương yêu soái vây quanh cỗ xe chẳng hiểu sao bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Cừu dư nỗ lực ngăn cản bọn họ, nhưng toàn bộ yêu quái, bao gồm cả đám Thư Như đều chêm giết đỏ mắt. Dần dần, bọn họ bắt đầu để ý đến đám người đang đứng ngoài cửa.
Nhận ra toàn bộ yêu quái phe mình đều biến đổi khác thường, đám bán yêu vội chắn trước mặt con người, nhe răng trợn mắt nhắc nhở yêu quái chớ đến gần.
"Chỉ có đại yêu mới không bị ảnh hưởng." Cừu Dư vốn không có chút tình cảm nào với Đông Phủ, hôm nay hắn liều mạng ứng cứu chẳng qua vì sợ sau này bị xét tội.
Thấy không cách nào ngăn cản được, hắn đành bay tới bên cạnh Đan và Chu Yếm.
Đám yêu quái giết đến hăng say, sau một thời gian ngắn đã giết được không ít tiểu yêu. Trong đó có mấy vị yêu vương, bao gồm kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất là Đương Bạt dường như vẫn giữ được chút tỉnh táo nhưng vẻ mặt rất thống khổ vì không sao kháng cự được.
"Làm sao đâu?" Con nhện lớn bò từ đống thi thể xuống.
"Sao ngươi không việc gì?" Thực lực của Tư Vĩ còn chưa tới cấp yêu vương, lão vẫn không bị khống chế khiến cho Đan khá bất ngờ.
"Ta và tôn chủ có quan hệ chủ tớ." Đó là nguyên nhân duy nhất Tư Vĩ có thể nghĩ ra, "Làm sao đây, có kịp triệu tập yêu quân đến không?"
Trước khi đám yêu quái này xuất hiện, tôn chủ vẫn còn bên cạnh mình, nhưng giờ lão không dám dò đoán tung tích Thương Phạt.
"Đối phương chỉ có hai kẻ." Sau khi giao thủ xong, Chu Yếm có thể xác định điều này. Hắn nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, "Thế mà chúng ta không ứng phó nổi."
"Tuy đều là đại yêu." Đan bị thương không nhẹ, phải nhờ Chu Yếm đỡ mới đứng dậy được, "Bọn họ đến từ Tuy Phục, chúng ta đánh không lại."
"Liên thủ còn đánh không lại." Chu Yếm đỏ cả mắt, phẫn hận lúc trước mình còn trúng chiêu, thậm chí trách cứ bản thân hiểu biết về Tuy Phục quá ít.
"Còn chưa nhận ra sao?" Con cá bạc đã bị cắn chết lúc nãy giờ lại rất sống động bơi vòng quanh. Yêu quái đầu trọc không thèm nhìn bọn họ, vẫn ngồi trên lưng cá ung dung như ban nãy.
Đối phương đánh Đan trọng thương, theo lý mà nói thì phải nhân cơ hội ra tay hạ sát, thế như tên đầu trọc này không làm như vậy. Có lẽ bọn chúng đến đây chỉ để nhắm vào Bạch Ngôn Lê.
Giao phu chủ ra? Tin được sao? Tư Vĩ trong bụng nghĩ thầm, cảm khai Bạch Ngôn Lê là một con người mà "được" ba yêu phủ Tuy Phục đến đây rình rang đòi bắt thế này, oai không phải dạng vừa.
"Muốn bọn ta giao phu chủ ra." Chu Yếm không hề sợ hãi, giễu cợt nói, "Đừng hòng!"
"Nếu đã không hợp tác." Vị yêu quái ngồi trên lưng cá bạc bỗng nhiên nhảy xuống. Con cá lập tức lặn vào lòng đất, tựa như mắt đất này là cái mặt hồ, nó mau chóng bơi vào trong phủ, " Ta đành phải đích thân tìm rồi."
Cánh cổng Đông phủ hùng vĩ chủ vì một con cá bạc bơi vào mà ầm ầm sụp đổ. Dù nó vẫn dưới mặt đất, nhưng trong khi nó bơi lội, mặt đất rung chuyển ầm ầm. Nó bơi đến đâu, nhà cửa nơi đó đều không thể chống đỡ.
"Khẩu khí lớn thật." Cuối cùng Thương Phạt mới lên tiếng. Tiếng nói vừa dứt, con cá bạc trong lòng đất kia bỗng nhiên bắn lên không, khi rơi xuống mặt đất thì ngay cả đuôi cũng không thể vẫy, nằm chết ngắc.
"Là gia chủ!" Yêu quái Đông phủ đang chém giết lẫn nhau cảm thấy như bỗng nhiên bị giáng cho một đòn. Sau bốn chữ ngắn ngủ mà Thương Phạt vừa mới thốt, bọn họ đồng loạt tỉnh khỏi ác mộng.
Bị Đương Bạt chặt mất một cánh tay, Thanh Canh khôi phục được thần trí bèn trừng mắt nhìn đối phương. Nghĩ mà sợ, chưa một ai trong bọn họ nghĩ có ngày mình lại rơi vào tinh cảnh này. Liếc nhìn đồng bạn một lượt, đám yêu quái còn sống hổ then lui về.
"Gia chủ đến rồi!" Tiếng hoan hô vang lên phá tan ngột ngạt.
Tư Vĩ cũng phấn khởi nói, " Tôn chủ đến rồi."
Không có gì đáng để vui hết. Chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, e rằng về sau Đông phủ sẽ mất hết mặt mũi. Dù gì cũng bị kẻ địch đánh đến tận cửa, hủy diệt không ít công trinh, rồi chết nhiều yêu quái như thế.
Thương Phạt quan sát hồi lâu, biết rõ thực lực của hai vị đại yêu này. Nhân lúc đó, hắn cũng quan sát để nhớ xem vì sao lại thấy lá cờ kia quen mắt.
Ước chừng hai mươi năm trước, lúc hắn đi ngang Tuy Phục đã từng trông thấy rồi. Nếu hắn nhớ không lầm, lá cờ này đại diện cho thế lực mạnh nhất ở Tuy Phục.
Vì sao đối phương lại tìm Bạch Ngôn Lê, thậm chí còn phải gây náo động lớn như vậy, kéo nhau tới yêu phủ chỉ để bắt một con người? Chẳng lẽ chỉ bởi y đặt ra quy định không được ăn thịt người trong địa bạn của mình? Có đáng không?
Lại cần đích thân hai vị tôn chủ yêu phủ vượt phục tới đây.
Thương Phạt trầm tư ngẫm nghĩ. Dù thế nào đi nữa, chuyện này ảnh hưởng đến thể diện của mình, đã vậy thì sao còn để cho đối phương thoải mái. Bất kể là ai, có lai lịch gì, lợi hại ra sao, đến lãnh địa của kẻ khác cũng phải khiêm nhường một chút.
Thế mà bọn chúng dám ba mặt quây mình như bắt ba ba trong rọ, vô cùng càn rỡ, không đánh thì tiếng xấu để lại muôn đời. Lúc ở Đế Kỳ, ngay từ lúc còn bé tí, nào có yêu quái nào dám gây sự với hắn như thế.
"Đến rồi thì đừng ngồi không nữa." Từ trên cao, Thương Phạt hiện thân trước cổng yêu phủ chỉ mất có một cái chớp mắt.
Cỗ xe trong ngọn lửa bỗng chia năm xẻ bảy. Vị đại yêu ngồi trong đó cuối cùng cũng đã lộ diện.
Đó là một nam thanh niên có mái tóc dài đỏ rực, nước da màu đỏ, đôi mắt màu đỏ, thậm chí cả móng tay cũng đỏ thẫm như đồng.
Xe ngựa vỡ tan, hắn đáp xuống đất, không còn dáng vẻ hờ hững mà nhìn Thương Phạt đầy dè chừng, "Ngươi chính là chủ của Đông phủ?"
"Hóa ra là Hỗn." Liếc mắt một cái đã nhận ra chân thân đối phương, Thương Phạt nói luôn không cần kiêng kị.
"Là Hỗn yêu sao?" Đan ôm vết thương đau đớn trước ngực, bỗng cảm thấy bị thế cũng chẳng oan. Chỉ nói tới huyết thống, Hỗn tộc đã cao quý hơn Đan điểu mấy lần rồi.
"Quấy rầy rồi." Vật cưỡi bị giết mà chẳng hề nông giận, kẻ này nhanh chông bước tới, thậm chí còn lịch sự gật đầu chào hỏi.
Từ khiêu khích đến khiêm nhường, tốc độ lật mặt của kẻ này khiến cho Đan cũng phải nể phục.
"Quấy rầy?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, căn bản là cóc thèm quan tâm, "Chờ ta lột sạch vảy trên mình ngươi." Hắn cười, "Cũng nói quấy rầy rồi."
"Ta còn chưa tự giới thiệu." Yêu quái đỏ rực từ đầu đến chân kia lại mở miệng, chân thành nói, "Là lỗi của ta."
Trước khi tới đây, Hỗn và Huyên Náo đâu cỏa nghĩ gia chủ Đông phủ lại lợi hại như vậy.
Không nói căn bản bọn họ không nhận ra đối phương xuất hiện khi nào, mà ngay lúc nãy, khi yêu lực đụng nhau trong nháy mắt, Thương phạt đã thành thạo khắc chế yêu lực hắn tác động lên những yêu vương yêu soái kia. Đáng sợ hơn là hắn chỉ liếc mắt một cái đã thấy chân thân của mình.
Nhìn như chưa trực tiếp giao thủ, nhưng việc cỗ xe bị hủy ban nãy hoàn toàn không liêm quan gì đến Hỗn, chỉ bởi yêu lực của vị kia quá bá đạo, khiến nó không thể chống đỡ nổi thôi.
Cả con cá bạc bị ném ra khỏi lòng đất cũng thế, Thương Phạt gần như chẳng dùng chút sức nào.
Đều là đại yêu, Chu Yếm dốc sức hai trâu chín hổ cũng chẳng giết được con cá bạc, vậy mà Thương Phạt chỉ chớp mắt một cái đã đập chết.
Thế thì còn dùng dao thật thương thật làm gì? Đã biết đối phương không dễ chọc rồi.
Đến nước này, vẫn phải ngồi xuống nói chuyện thôi.
Kỳ thực, trước khi tới, Hỗn và Huyên Náo đã bàn bạc từ trước, không cần đánh nhau tới mức một mất một còn. Nhưng ấy là còn tùy tinh hình, xem thực lực đối phương có đáng để mình kiêng kị không, chứ nếu không thì giống như ban nãy, nghiền nát đối phương là được việc nhất.
"Chúng ta cùng thương lượng." Hỗn bình tĩnh mở miệng.
Thương Phạt vẫn đứng im, vẻ mặt không rõ tâm tình gì.
"Ngài chắc là muốn biết thông tin." Huyên Náo bình tĩnh nói, "Về Hạo Nguyệt?"
Vấn đề không muốn nhắc đến nhất bị người ta moi ra, Thương Phạt phải kiềm chế lắm mới không bùng nổ.
"Chúng ta thừa nhận hành vi ban nãy thật không lễ phép." Hỗn mau chông đổi giọng, không còn sự uy nghiêm khi mới tới mà cực kỳ bình thường, "Nhưng bây giờ ta càng có hứng thú hơn với con người tên Bạch Ngôn Lê này."
Thương Phạt híp mắt, không tin nổi kẻ này dám nói câu hứng thú với bạn lữ của hắn ngay trước mặt hắn như thế.
"Đương nhiên." Sắc mặt hắn khá dễ đoán, Hỗn lập tức bổ sung, "Không phải cái hứng thú mà ngài đang nghĩ đâu."
Thương Phạt cũng xem xét việc ra tay, nhưng mà....Hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn. Dù nhìn được thực lực của đối phương, nhưng đại yêu ở cấp bậc này luôn có tuyệt chiêu bảo mệnh. Hắn lại mới tiến bộ không lâu. Quan sát bọn họ một hồi, hắn cũng hơi lo ngại. Nếu vẫn là yêu quái một thân một mình như trước thì cứ đánh đi, đánh không được thì chạy. Nhưng hôm nay, sau lưng hắn còn có cả một yêu phủ, Bạch Ngôn Lê thì ở bên trong, hắn khó mà mang bọn họ cùng chạy với mình được.
Không ra tay thì thôi, ra tay thì nhất định phải lấy được mạng đối phương.
Đối phó một tên không thành vấn đề, nhưng nếu bọn chúng liên thủ với nhau thì phiền rồi đây.
Thương Phạt không che giấu sát ý của mình. Trong lúc Hỗn và Huyên Náo đứng trước mặt, hắn đắn đo một hồi, rồi mở miệng hỏi, "Ta giết hắn, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn không?"
Hỗn, "....."
"Xem ra không được rồi." Thương Phạt lại quay sang Huyên Náo, "Ta giết hắn, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn không?"
Huyên Náo, "...."
"Cũng không được nốt." Đành thôi, thương lượng thì thương lượng. Thương Phạt bất đắc dĩ nhún vai, quay lưng dẫn đường.
Hỗn và Huyên Náo cau mày, liếc mắt nhìn đám yêu quái phẫn hận căm thù như hổ báo rinh mồi phía sau mình, đi theo Thương Phạt vào phủ.
Bạch Ngôn Lê đã được các hộ vệ đưa đến nơi an toàn nhất. Thương Phạt nghĩ đến những chuyện mà hai kẻ này sắp nói, quyết định chỉ để lại Đan vừa mới ho ra máu và Chu Yếm bên cạnh mình.
Chu Yếm chẳng hề có chút ý thức chủ nhà tí nào, sau khi ngồi xuống còn nhìn khách hằm hằm.
Thương Phạt ngồi ở ghế chinh cũng không lên tiếng.
Hỗn và Huyên Náo không để bụng, tự tìm chỗ cho mình. Tìm chỗ ngồi xong, Hỗn lên tiếng giới thiệu, "Hỗn Độn phủ do ta thành lập, còn hắn là gia chủ Huyên Náo phủ."
Quả nhiên là hai trong số ba vị bá chủ Tuy Phục, Thương Phạt lạnh lùng nói, "Đoán ra rồi."
"Không ngờ ở Yếu Phục lại có vị yêu quái như ngài." Hỗn thăm dò nói.
Thương Phạt không để tâm, "Các ngươi mang ba lá cờ tới, vậy một kẻ khác đâu?"
Yêu quái đại diện cho lá cờ màu vàng vẫn chưa xuất hiện, Thương Phạt kiêng kị chủ yếu là vì kẻ này. Hai vị trước mặt dù cũng mạnh nhưng hôm nay hắn chịu hòa nhã ngồi xuống đàm luận, ba phần mười là do bất an và nghi hoặc trong lòng, bởi vì đối phương đã nhắc tới Hạo Nguyệt.
Còn lại bảy phần, thì ba phần trong đó là hai tên Hỗn và Huyên Náo, bốn phần cuối cùng là gia chủ của Cực Uyên phủ vẫn chưa lộ diện.
Trước kia, lúc đến Tuy Phục, Thương Phạt đã thấy từ xa một lần, nhưng không thể đoán được chân thân của đối phương.
Khi ấy hắn biết rõ mình không phải đối thủ, nhưng tin rằng lúc này thì ai thắng chưa biết được.
"Hắn cũng cùng ý kiến với chúng ta." Các thế lực ở Tuy hục đã nghe không ít lời đồn về Thương Phạt. Đánh từ Hoang Phục tới Yếu Phục, nhiều yêu tướng truyền tai nhau về thực lực phi thường của hắn, đó cũng là lý do Hỗn và Huyên Náo tới đây hôm nay. Lúc này bọn họ rất mừng vì đã quyết định như thế, bởi vì vị gia chủ này không giống yêu quái bình thường, không cân nhắc thiệt hơn mà đơn giản chỉ cần thích là nhích.
Thế thì cạp đất rồi.
"Người hiểu bạn lữ của mình đến mức nào?" Huyên Náo thăm dò sâu xa.
Thương Phạt sa sầm sắc mặt, "Tính ta không tốt lắm đâu."
"Vậy nói chút chuyện về Hạo Nguyệt đi." Hỗn nói tiếp, "Ngài hẳn phải biết có một tổ chức loài người giết được yêu quái."
"Hạo Nguyện." Thương Phạt nhíu mày,
"Gần đây, nơi nào cũng có yêu quái bị giết, ở Tuy Phục cũng không ít. Tổ chức này vẫn luôn là bí mật của các đại yêu." Bởi không rõ lai lịch của Thương phạt nên hắn không dám tùy tiện nói bừa, "Trước đây, bọn họ chỉ lén lút hoạt động, nhưng bây giờ hành động càng lúc càng nhiều, thậm chí công khai tuyên truyền tư tưởng phản kháng. Ngài cũng nghe nói, nhiều gia súc chọn cách liều mình tự sát để tấn công yêu quái."
"Thế thì sao?"
"Ngài có biết gì về phù khí không?" Huyên Náo nhìn Thương Phạt chằm chằm.
"Phù khí là cái gì?" Thương Phạt không che giấu, hắn thực sự không biết.
"Ngài từng thấy đám người Hạo Nguyệt chưa?" Trong lúc nói chuyện, Hỗn biến ảo ra một thanh trường kiếm, đặt lên mặt bàn, "Đây chính là vũ khí bọn chúng sử dụng."
Thương Phạt giật ngón tay, thanh kiếm bay vào tay hắn.
Sờ lên dưỡi kiếm, hắn hơi dùng sức. Vũ khí rất sắc bén, lập tức cắt rách da thịt, máu tươi thành giọt nhỏ xuống đất.
Nếu là binh khí của con người bình thường, chút sức ấy chẳng thể làm hắn bị thương, mà dù có cắt đứt thì cũng lập tức khép lại.
Nhưng nhìn ngón tay của mình....Thương Phạt lại ngẩng đầu lên.
Hỗn nhìn thẳng vào hắn, "Ngài thấy đó, đây là vũ khí con người sử dụng, bọn họ gọi chúng là phù khí hoặc pháp bảo."
Yêu quái sử dụng linh khí, đây là lần đầu tiên Thương Phạt nghe đến pháp bảo hay phù khí. Hắn trầm mặt, thả thanh kiếm xuống, cặp mắt dần trở nên tối tăm.
"Thứ này từ đâu mà có?" Thương Phạt hỏi thẳng vào vấn đề.
"Đến từ mộ."
"Mộ?" Thương Phạt dừng một chút, chữ này nghe quen quá, quen vô cùng.
Lúc ở Đế Kỳ, hắn chẳng bận tâm đến cái gì hết, chứ nếu không, những chuyện mà Hỗn và Huyên Náo nói ra, hẳn là nếu khi ấy hắn chịu nghe thì chắc cũng biết được đôi điều rồi.
Đan và Chu Yếm thì luôn ở các phục ngoài cùng, nghe mấy chuyện này vẫn cứ ngây người ra.
"Hiện tại chỉ có thể biết, những thứ vũ khí có thể làm tổn hại yêu quái mà đám người này sử dụng đều đến từ mộ, bao gồm cả những thứ pháp thuật chúng tu luyện nữa. Còn mộ là gì, nguồn gốc ra sao, vì sao đám người này phát hiện ra mộ, thì không yêu quái nào biết."
"Chuyện này liên quan gì đến Bạch Ngôn Lê?" Nghe nhiều như vậy, nhưng đây là vấn đề Thương Phạt quan tâm nhất.
"Ngài không nghĩ tới sao? Vì đâu Hạo Nguyệt càng lúc càng to gan?" Huyên Náo nói, "Chẳng phải vì sức mạnh chúng nắm giữ trong tay càng lúc càng lớn hay sao? Có một số thư tịch vốn không nên tồn tại, và cả phù khí chết tiệt này nữa."
"Quản lý Tuy Phục đã nhiều năm, thực ra chúng ta cũng có không ít liên hệ với tổ chức Hạo Nguyệt này." Hỗn lại biến ra một sợi giây thừng, cách không ném cho Thương Phạt, "Thực ra đám người đó vốn không có khả năng chế tạo phù khí, cho nên mỗi pháp bảo chúng sử dụng đều vô cùng quý giá. ĐỐi với chúng ta, so với đi lùng bắt từng con chuột thì chẳng bằng đào hết đống mộ này lên, thế là có thể ngăn chặn nguồn cơ phát triển của chúng."
Nếu không truy giết được, vậy thì chỉ cần phát hiện vị trí của mộ, không chế chúng là được rồi.
Mất đi pháp bảo, đám Hạo Nguyệt này như thú hoang không còn răng nanh móng vuốt, chẳng cần để mắt làm chi.
Bắt lấy dây thừng, Thương Phạt liền thả xuống.
"Không cần đề phòng như thế." Huyên Náo nói, "Vật nhỏ như vậy làm sao khống chế được yêu lực của chúng ta."
"Đây cũng là thứ các ngươi lấy được từ Hạo Nguyệt?"
"Còn nhiều lắm, rất đa dạng. Có thể nói mỗi khi bọn chúng phát hiện ra một cái mộ, sự uy hiếp với chúng ta lại tăng thêm gấp bội." Huyên Náo đáp, "Gần đây, số lương pháp bảo xuất hiện ở Tuy Phục có lẽ đã hơn cả trăm."
"Tức là sao?" Chu Yếm không nhịn được, mở miệng hỏi.
"Có một mộ mới đã rơi vào tay Hạo Nguyệt." Hỗn nhìn Thương Phạt chằm chằm, "Chúng ta luôn điều tra, hiện giờ đã có thông tin."
"Ý ngươi là mộ đó nằm ở Yếu Phục?" Thương Phạt cau mày.
"Không, ở Hoang Phục."
"Hoang Phục?" Đan kinh ngạc lên tiếng.
"Chúng ta nói ra ngọn nguồn, hẳn các vị cũng đã biết được sự nghiêm trọng của chuyện này." Sự tồn tại của thứ gọi là mộ này uy hiếp trực tiếp đến quyền lực của yêu quái tại Tuy Phục." Rút dây động rừng, tình hình càng lúc càng chuyển biến xấu. Tuy nói không nhúng tay vào địa bàn của yêu quái khác, nhưng vấn đề ở Hoang Phục đã ảnh hưởng cả đến Tuy Phục, không khống chế nguồn cơn thì càng khó kiểm soát hơn, "Chúng ta sẽ đều phải trả giá."
Đến khi các yêu quái ở trung tâm đi ra dẹp loạn thì bản thận bọn họ cũng trở nên thấp hèn như con người. Thế giới yêu quái phân chia đẳng cấp rõ ràng, về sau bọn họ không có cơ hội vươn mình nữa.
Mà sẽ bị xóa sổ dứt khoát như đám Hạo Nguyệt kia.
Hoang Phục do Đông phủ nắm giữ trong lòng bàn tay, không có yêu phủ làm bình phong thì việc khai quật mộ lấy bảo pháp chắc chắn không thể che giấu được, sự tình đâu có phát triền thành như ngày hôm nay.
"Bạn lữ của ngài." Hỗn điềm đạm nói, "Có vô số liên hệ với Hạo Nguyệt, chúng ta nhất định phải hỏi ra được vị trí của Mộ từ miệng y."
*Lời editor: Bạn Chu Yếm với bạn Đan cứ.....thế nào ấy nhờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.