Chương trước
Chương sau
Yêu quái? Thương Phạt nhíu mày, tuy không nói ra miệng nhưng hắn cảm thấy lời này hết sức hoang đường.
Yêu quái nào lại tận lực bồi dưỡng ra một nhôm người có thể giết đồng loại của mình? Hắn không sợ sau này bị phản bội sao? Hơn nữa, hắn có mưu đồ gì?
Đại khái hiểu được suy nghĩ của Thương Phạt, Tam Thanh điểu thần bí nói, "Đối phương hẳn là muốn mượn tay con người để làm gì đó."
"Vậy đó là chuyện gì?" Vẻ mặt Thương Phạt vẫn giễu cợt như trước.
"Chuyện mà yêu quái trên đời này không thể chấp nhận chăng?" Dù sao suy đoán vẫn chỉ là suy đoán.
"Cho con người sức mạnh để giết yêu quái." Thương Phạt lắc đầu, càng thấy nực cười hơn, "Trên đời còn có chuyện gì mà toàn bộ yêu tộc khó chấp nhận hơn chuyện này nữa sao?"
Nói vậy nghe cũng có lý.
Tam Thanh điểu liền lúng túng, "Đây mới chỉ là một trong những giả thuyết thôi."
"Những thứ vũ khí bọn chúng sử dụng." Thương Phạt lại hỏi, "Có lai lịch gì?"
"Chuyện này...." Tam Thanh điểu cũng như những yêu quái khác, không biét rõ về Hạo Nguyệt. Nhưng dù sao hắn không có yêu phủ, cũng không đầu quân cho bất cứ yêu phủ nào, nắm được ngần ấy thông tin đã là giỏi rồi.
"Thôi được." Thương Phạt trầm ngâm một lúc, lơ đãng liếc sang Bạch Ngôn Lê, "Lui xuống đi."
"Vâng." Nhận ra hắn không vui, Thư Như mau chóng dẫn bằng hữu của mình ra.
Đan thấy thế tiến lên hỏi, "Ngài có căn dặn gì về đám người này không?"
Tổ chức có tên Hạo Nguyệt này không chỉ hoạt động ở Yếu Phục mà gần đây, ngay cả Hoang Phục cũng thi thoảng nghe tin.
"Bọn chúng hẳn sẽ không ra tay với chúng ta nhỉ?"
"Không có ạ." Trong toàn bộ yêu phủ trên khắp đại lục Hồng Nguyệt, có lẽ chỉ có mình Đông phủ tương đối thân thiện với con người. Vì thế mà đối phương chưa bao giơ chủ động kiếm chuyện với họ.
"Thế thì mặc kệ chúng." Thương Phạt cực kỳ khó chịu. Buổi tối hôm ấy, khi nghe nam nhân trung niên nói những lời kia, thân là yêu quái, hắn vừa cảm thấy bị mạo phạm, mà quan trọng hơn là ý thức được sự nguy hiểm.
Tuy hắn luôn thờ ơ với con người, nhưng một khi bị giống loài mình chưa bao giờ xem vào mắt khiêu khích quyền uy, hắn đương nhiên muốn làm cái gì đó.
Chẳng qua vì nể Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt rốt cuộc vẫn nhịn.
"Ý ngài là?"
"Nước sông không phạm nước giếng." Cuối cùng, Thương Phạt căn dặn, "Ta sẽ bế quan hai tháng, hy vọng các ngươi..." Hắn quay sang Bạch Ngôn Lê, nhấn mạnh trọng điểm, "Đừng gây phiền phức cho ta."
"Vâng." Toàn bộ yêu quái và con người trong sảnh đều đứng dậy hành lễ. Thương Phạt phất tay rồi quay về phòng.
Bạch Ngôn Lê ngồi lại sảnh, mãi đến khi mọi người đều lui xuống, chỉ còn Thư Như và Đương Bạt nhận được ám hiệu của y nên ở lại.
"Phu chủ?" Hai người quay qua nhìn nhau rồi bước lên.
Bạch Ngôn Lê đứng dậy khỏi ghế ngồi, loanh quanh đi vài vòng, bỗng nhiên nhìn về phía Thư Như, "Vị bằng hữu của ngươi vẫn luôn một mình độc hành phải không?"
"Vâng." Thư Như có chút ngập ngừng gật đầu.
Bạch Ngôn Lê có vẻ do dự, nhẹ giọng nói, "Các ngươi biết rõ, gần đây những kẻ gọi là Hạo Nguyệt này hành động quá lộ liễu, khiến cho nhiều yêu quái trút giận lên con người, thậm chí còn nhắm vào chúng ta."
"Ngài định nói gì?" Đương Bạt hỏi thẳng.
"Hắn đã thấy được tinh hình phủ ta rồi đó." Sự tồn tại của bản thân y đã mở ra cơ hội, khiến không ít con người và bán yêu có chỗ đứng.
"Ngài lo lắng sau khi về Tuy Phục, hắn sẽ nói linh tinh ư?" Thư Như cau mày, "Thực ra ngài không cần bận tâm. Một vị phu chủ loài người, tuy rằng gây náo động, nhưng cá yêu phủ thế lực lớn ở Tuy Phục đã biết đến sự tồn tại của ngài lâu rồi."
"Ngươi nói thế cũng có nghĩa là." Bạch Ngôn Lê đương nhiên hiểu rằng y chính là vấn đề ảnh hưởng đến thanh danh của yêu quái, "Họ chỉ biết rằng ta tồn tại mà thôi?"
"Ý ngài là?"
"Chứ bọn họ không biết rõ tình hình cụ thể trong phủ ta, không biết con người và bán yêu đóng vai trò gì trong việc quản lý yêu phủ. Dừng một chút, Bạch Ngôn Lê thở dài, "Ta cảm thấy không nên để họ biết những điều đó trong thơi gian này."
"Ngài muốn..." Thư Như trầm giọng hỏi.
"Giết hắn." Nở nụ cười trên môi, Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Dù Tuy Phục sớm muộn gì cũng chú ý đến chúng ta, nhưng chậm được ngày nào, chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị ngày đó."
"Chuyện này..." Thư Như không quá thân thiết với Tam Thanh điểu, dù sao gã cũng chỉ là kẻ vụ lợi, nhưng hắn là người chủ động hẹn gã tới Yếu Phục, nếu nửa đường ra tay thì, "Có ổn không?"
"Nên đặt lợi ích của yêu phủ lên hàng đầu, không phải sao?" Bạch Ngôn Lê thấp giọng, đưa mắt nhìn sang Đương Bạt, "Ngài có nguyện ý giúp sức không?"
"Ta tin phân đoán của ngài." Đương Phạt không có nhiều suy nghĩ vòng vo như kẻ khác.
Bạch Ngôn Lê gật đầu, mặt không cảm xúc nhìn sang Thư Như.
Vị yêu soái chuyên phụ trách tình báo của Đông phủ do dự một lúc, cuối cùng vẫn trầm mặt, gật đầu.
Bạch Ngôn Lê nhìn hai yêu quái rời đi, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn xuống chân mình. Đào Bão Bão chậm rãi bước ra từ sau lưng y, bỗng nhiên nói, "Ngài chỉ có hai tháng này."
Bạch Ngôn Lê không đáp.
Đào Bão Bão nhìn ra cửa, một tay sờ sờ quả đào trên đầu mình, vẻ mặt ngu ngốc xưa nay biến mất, nghiêm túc nói, "Ngài có nắm chắc không?"
Bạch Ngôn Lê vẫn nhìn mũi chân, tựa như không nghe thấy gì.
...
Sở dĩ Thương Phạt chọn bế quan vào thời điểm này, một là vì mối nguy từ Đại Túc phủ đã tiêu tan, hai là hắn cảm nhận được tình trạng cơ thể mình.
Trước lúc bế quan, hắn lấy trăm bình rượu mà Bạch Ngôn Lê tặng cho mình, bày ngay ngắn trên nóc nhà.
Tư Vĩ mang cho hắn đĩa gà nướng, thèm nhỏ rãi đến gần cái bình, "Cần thuộc hạ hầu ngài uống không?"
"Cút đi." Thương Phạt chẳng buồn dùng chén, ngửa đầu lên tu.
Lão nhện bất đắc dĩ, bẽn lẽn dò hỏi, "Ngài còn cần gì khác không?"
Thương Phạt làm như không nghe thấy, xé đùi gà cắn một miếng.
"Rõ rồi ạ." Tư Vĩ biết minh dư thừa, liếc mắt nhìn vầng trăng đỏ ối trên cao, nhẹ nhàng nhảy khỏi mái nhà.
Bạch Ngôn Lê từ ngoài sân vào thì thấy lão, y ngoắc ngón tay.
Khóe miệng Tư Vĩ khẽ giật, chán nản tiến đến hành lễ, "Phu chủ?"
Có phải là kết thành bạn lữ rồi cũng lây tính nết cho nhau không mà ngay cả con người này cũng bắt chước động tác của gia chủ để gọi mình.
"Giúp ta lên đó." Bạch Ngôn Lê ngửa đầu.
Tư Vĩ nhìn theo, vẻ mặt khó xử, "Gia chủ hình như không muốn bị quấy rầy."
"Cho y lên." Thương Phạt đã nghe thấy tiếng từ lúc Bạch Ngôn Lê mới vào sân.
"Vâng." Vị trên nóc nhà đã lên tiếng, Tư Vĩ đặt Bạch Ngôn Lê lên vai, dễ dàng cõng y bay lên.
Chỉ trong mấy phút đó thôi, Thương Phạt đã uống cạn hơn mười bình rượu, trên mái ngói vứt đầy bình rỗng lăn lóc.
"Rảnh rỗi quá nhỉ?" Tiếp tục uống rượu, Thương Phạt híp mắt nhìn con người đang rón rén đi tới.
"Rảnh." Bạch Ngôn Lê bước từng bước thận trọng, chỉ sợ sảy chân ngã xuống, "Thời gian giành cho người không bao giờ là đủ."
Thương Phạt nhún vai không tỏ rõ ý kiến, chủ động xé miếng đùi gà khác đưa cho y.
Bạch Ngôn Lê lắc đầu tư chối, khịt mũi cười, "Xem ra lại phải tìm thêm rượu."
"Vậy là đủ." Thương Phạt lười biếng nói, "Chúng ta đã ở Yếu Phục." Rượu của Hoang Phục hắn gần như đã uống hết một lượt.
"Ta ôm người một cái được không?"
"Hả?" Lơi thỉnh cầu đến bất thình lình khiến Thương Phạt trơn mắt.
Vẻ mặt Bạch Ngôn Lê lúc này rất hiếm thấy, không phải đang làm nũng. Tuy y có mỉm cươi....nhưng trái lại, hắn trông thấy từng nét đau thương.
Không hiểu rốt cuộc con người bụng dạ khó lường này lại làm sao, Thương Phạt cau mày, hào phóng giang tay ra.
Bạch Ngôn Lê quả thực nhào đến, rúc đầu vào lồng ngực hắn.
"Ngươi sao vậy?" Ngửi được mùi hương quen thuộc trên thân thể y, Thương Phạt lại mềm lòng.
"Không phải kỳ diệu lắm sao?" Bạch Ngôn Lê dụi dụi đầu, ú ớ nói, "Khi người mới khôi phục ý thức còn từng suýt nữa đánh ta tàn phế."
"Vậy là đang tính sổ với ta à?" Thương Phạt trố mắt.
"Không phải." Bạch Ngôn Lê biết chẳng thể trông chờ vào mạch não của bạn lữ mình, đành nói thẳng ra, "Ta rất quý trọng sự dịu dàng của người dành cho ta lúc này."
"...."
"Sau này người có còn đối xử tốt với ta như vậy không?"
"..."
"Có không?" Không nhận được câu trả lời, Bạch Ngôn Lê thoáng bất an.
Thương Phạt đối diện với cặp mắt của y, bàn tay cầm lấy bầu rượu hơi thả lỏng, "Ngươi nói thế cứ như chuẩn bị làm chuyện có lỗi với ta."
"...." Lần này đến lượt Bạch Ngôn Lê nín lặng.
"Mê yêu quái nào rồi hả?" Thương Phạt vẫn chưa quên, người này từng nói sở dĩ lúc trước đưa hắn về nhà là vì hắn đẹp.
Đúng, đẹp mới cáu tiết chứ!
"Mê?" Bạch Ngôn Lê nghẹn họng, "Người chính là khái niệm đẹp cao nhất của ta."
"..." Nghe xong chả vui tí nào.
"Nếu ta thật sự làm chuyện có lỗi với người, người sẽ đối với ta thế nào?" Bạch Ngôn Lê hỏi như cợt nhả.
Thương Phạt không nhịn được, giơ tay dí dí cái đầu của y, "Yêu quái có đủ cáh để khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ác thế?" Bạch Ngôn Lê không chút sợ hãi, y giơ tay vờ đánh trả lại Thương Phạt nhưng không là thật.
"Chỉ cần ngươi không phản bội ta." Thương Phạt nhìn y đăm đăm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Dù ngươi có chọc thủng trời, lão tử cũng vá cho ngươi được."
"Ta đâu có dám chọc thủng trời." Bạch Ngôn Lê cười ha ha, dựa vào lòng Thương Phạt không chịu ngồi dậy.
Thương Phạt bất đắc dĩ, chỉ đành ôm y, tiếp tục uống rượu.
Đợi đến khi trăm vò đã vào bụng, mặt trời cũng vưa lên. Thương Phạt ôm người đã ngủ say từ khi nào mang vào phòng ngủ, đặt lên giường. Hắn lắc đầu, đi sang phòng chuyên để bế quan.
Bế quan được một tháng, hắn đã khôi phục toàn bộ yêu lực.
Bế quan hai tháng, hắn mạnh lên không ít so với lúc rời Đế Kỳ.
Tu luyện thuận lợi khiến cho hắn xuất quan với vẻ mặt tươi tỉnh, tuy nhiên tâm trạng tốt đẹp ấy mau chông trở nên phức tạp.
"Trong hai tháng ngài bế quan." Tư Vĩ là người đầu tiên đến đón, "Phu chủ dẫn dắt chúng ta tiêu diệt Bắc yêu phủ."
"Ta đã cảnh cáo các ngươi không được gây chuyện rồi mà." Thương Phạt dừng bước chân.
Tư Vĩ không chịu nổi lửa giận của hắn, đành thuật lại nguyên văn lời của Bạch Ngôn Lê, "Phu chủ nói, giải quyết khó khăn đâu thể coi là gây rắc rối."
"Vì lý do gì?" Dù sao cũng phải có lý do chứ, quản lý một cái Hoang Phục đã phiền chết rồi.
"Quặng bỏ tinh mạch." Cho nên cuộc chiến này được toàn thể yêu quái trong phủ ủng hộ, "Việc chi tiêu trong phủ quá tốn, phu chủ cũng không có cách nào."
"Y lại học được tật xấu từ các ngươi nhỉ?" Yêu quái không có thứ gì thì cướp thứ đó, nhưng con người thì không, họ rất am hiểu giao dịch đàm phân, đôi bên cùng có lợi.
"...." Chuyện này đâu phải tại chúng ta, Tư Vĩ nghĩ mà không dám nói.
Thương Phạt bất đắc dĩ, nếu sự việc đã trần ai lạc định thì hắn cũng không buồn tra cứu thêm. Đang định cất bước đến tiền sảnh, một giây sao, Thương Phạt bỗng bay vút lên không.
Tư Vĩ định hỏi có chuyện gì, thì toàn bộ yêu phủ rung chuyển ầm ầm, tựa như dưới mặt đất có quái vật trỗi dậy, khiến lão suýt nữa bắn văng ra.
"Yêu quái Đông phủ." Có tiếng nói uy nghiêm vang vọng, không biết từ đâu mà tới nhưng ầm ầm bên tai từg người. Thương Phạt từ trên cao nhìn xuống, thấy cờ cắm quanh ba phía của yêu phủ.
Hồng, vàng, lam, đó là cờ đại diện của yêu phủ ba phía khác nhau.
"Giao Bạch Ngôn Lê ra đây!" Cơn chấn động dừng lại, nhưng giọng nói đầy uy hiếp kia vẫn vang lên, "Ta sẽ tha cho ngươi tội chết."
* Lời editor: Ở đâu bán anh người yêu ngầu bá như Thương Phạt, làm ơn nổ địa chỉ!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.