"Thì...." Đan không còn dám ra vẻ ngả ngớn thiếu đứng đắn nữa, nghiêm chỉnh đáp, "Có rất nhiều con người vào phủ, chuyên phụ trách trồng hoa, giặt giũ, nấu cơm..."
"Vậy thôi à?" Thương Phạt nhíu mày.
Đan nuốt nước bọt, cẩn thận nói, "Thuộc hạ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Nói thế nào nhỉ....Yêu quái và con người cùng chung sống, ăn cơm, làm việc, đúng là rất quái lạ."
Kể từ sau khi Bạch Ngôn Lê nắm toàn quyền quản lý, chỉ một thời gian ngắn ngủi, không gian sinh hoạt đã rộng thêm mấy lần. Tường rào cũ cũng bị phá đi, xây lại tường bao mới.... Thương Phạt đứng dậy, cửa phòng tự động mở tung ra.
Hắn bước ra ngoài, đứng trên hành lang.
Đan rón rén đi sau, chỉ muốn được biến mất ngay và luôn bây giờ. Nhưng hắn hiểu rõ, mình tuyệt đối không được rời đi khi chưa nhận mệnh lệnh.
Trong tầm mắt, ở phía đông nam có một cái lầu cao bằng gỗ, khoảng tám tầng sừng sững, tương đối đồ sộ khí thế.
Trên đó treo đầy đèn lồng đỏ, Thương Phạt cảm thấy hơi khó hiểu.
Đan liền giải thích, "Hôm qua vừa mới xây xong." Dựa vào tốc độ của con người thì chắc chắn không thể làm được, tiến độ công trình nhanh như vậy là do yêu quái góp sức, "Đó là tòa kiến trúc cao nhất trong phủ ta."
Thương Phạt lặng lẽ rời mắt sang những nơi khác. Không chỉ tòa lầu cao kia, xung quanh đão mọc lên nhiều nhà bốn năm tầng, được bao quanh bở cỏ cây hoa lá, những con đường lát đá xanh.
Quả thật là có hơi hoành tráng hơn hắn nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093169/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.