Con người? Ông lão ngây ra, rồi bắt đầu kinh sợ.
Một con người sống trong yêu phủ, lại còn nắm giữ địa vị vô cùng quan trọng?
Sao có thể chứ? Nhưng....Ban nãy y nói từ nay về sau yêu phủ không ăn thịt người. Những cái khác không cần xét đến, riêng điều này lão rất muốn tin là thật.
"Ngài thực sự là con người sao?" Một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh không màng tới phép tắc, chăm chú nhìn vào Bạch Ngôn Lê.
Bạch Ngôn Lê không trả lời trực tiếp, chỉ đưa tay ra.
Thanh niên kia sững sờ, ngơ ngác chạm vào.
"..."
Hắn có thể cảm nhận được hơi ấm dưới làn da ấy.
Bạch Ngôn Lê mỉm cười, khẽ nói, "Đã tin chưa?"
Thanh niên ngẩng lên, ngơ ngác gật đầu.
"Hàng thật giá thật đấy." Bạch Ngôn Lê buông tay ra, đứng thẳng dậy.
Đối phương lại vẫn cứ đờ đẫn vươn tay ra đó, một lúc lâu sau mới hạ xuống được.
Ông lão cùng những người khác đều ngước lên, nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê bằng vô số vẻ mặt khác nhau.
"Những chỗ khác không có gì cần thay đổi." Chỉ vào bản danh sách, Bạch Ngôn Lê bình thản nói, "Những chuyện ta vừa căn dặn ban nãy, các ngươi nhanh chóng thu xếp đi."
"Vâng." Ông lão lên tiếng, lưng cũng thẳng hơn lúc vào rất nhiều.
"Ta sẽ sắp xếp xe đưa các ngươi về." Trong phủ bây giờ có nhiều bạch tố, "Nếu gặp vấn đề gì, các ngươi có thể cho người tới yêu phủ để bàn bạc."
"Vâng." Nghĩ tới việc mang về được tin tốt như thế, ông lão không cầm nổi nước mắt.
Bạch Ngôn Lê ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093166/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.