Nói là đi đòi nợ nhưng cũng không thể đùng đùng xông vào. Ban đầu vốn không coi Nam yêu phủ này ra gì nhưng bây giờ.... Thương Phạt ẩn đi hình dạng và yêu khí của mình, nhìn những con đường tan hoang, nhà cửa đổ nát.
Áo thành trụ vững ở nơi này lâu như vậy vì dân số đông đảo, theo lời Tư Vĩ nói thì bán yêu có sức chiến đấu mạnh mẹ, thậm chí còn có tổ chức, am hiểu chiến thuật hơn cả yêu quái.
Lý do thành bị phá chỉ trong một đêm ắt không đơn giản. Có một chuyện rất rõ ràng, đó là nếu đơn độc đối đầu trực diện khi còn chưa khôi phục yêu lực là chuyện rất mạo hiểm.
Trải qua chuyện năm năm trước, bây giờ hắn thận trọng hơn nhiều.
Nhưng nếu không làm gì, chỉ tới tìm Bạch Ngôn Lê thì cũng không chấp nhận nổi. Khi hắn khiến cả Đông Hoang chấn động khi phát tán yêu khí, lũ Nam phủ còn dám cho quân đến đánh vào Bạch gia thôn thì chẳng khác nào vả vào mặt hắn. Dù sao chuyến này hắn đến cũng phải tặng cho chút ít quà về làm kỷ niệm.
Còn tặng bằng cách nào thì....
Ngồi trên nóc nhà, Thương Phạt trầm ngâm suy nghĩ. Đến bây giờ hắn vẫn còn ngửi được mùi thuốc nổ trong thành. Hắn lấy miếng bánh ngọt trong ngực áo ra, bỏ vào miệng nhấm nháp.
Tay nghề của Bạch Ngôn Lê đúng là rất tốt. Ăn từng ăn thức ăn của con người, nhưng chỉ có vật nhỏ này khiến hắn phải ghi nhớ.
Thong thả an ở nơi cao nhất, hắn có thể thấy hàng dãy xe tù nối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093145/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.