Yêu quái kia dẫn Bạch Ngôn Lê đến một căn nhà lớn bên cạnh phủ thành chủ. Y quan sát cẩn thận bốn phía, trông thấy vô số cảnh vệ bán yêu đang bị giam trong lồng sắt bên ngoài trơi.
Yêu quái có cặp mắt xanh nói thành chủ đã chết, trong lòng y rất nuối tiếc, bởi vì một con người có khả năng quản lý nhiều yêu quái và bán yêu, khiến tất cả bọn họ vâng theo mệnh lệnh, y cả thấy người đó hẳn rất phi thường, cũng từng mong ước có một lân gặp mặt.
"Đừng có ủ mưu." Yêu quái đi đằng trước bất chợt lên tiếng.
Bạch Ngôn Lê sửng sốt, ngơ ngác nhìn lưng đối phương.
"Thấy cái gì cũng xem như không thấy, càng không nên có ý nghĩ to gan."
"...." Có lẽ vẻ bi thương trên mặt y quá lộ liễu rồi. Bạch Ngôn Lê cúi đầu tự dặn bản thân, yêu quái là yêu quái, có năng lực gì chẳng ai biết được, đi bên cạnh chúng thì phải cẩn thận tư lơi nói đến hành động.
"Ta đã thấy nhiều con người ngu dốt, sau khi thành bị phá còn muốn phản kháng đến cùng, để rồi mất mạng một cách ngớ ngẩn. Thậm chí còn có đám đứng xếp hàng, cắt cổ tự sát. Ta xem ngươi là đứa thông minh, ngươi cũng nên thông minh một chút, kéo dài hơi tàn còn hơn không sống nổi, đúng không?"
Yêu quái kia vẫn quay lưng về phía y, giọng nói hết sức lạnh lùng.
Bạch Ngôn Lê bước chậm, không dám nghĩ, chỉ sợ sệt đáp một câu "Vâng."
Yêu quái không lên tiếng nữa, mãi đến khi vào trong mới giao y cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093144/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.