Nếu đã quyết định ở lại thì phải làm theo những gì con người này nói, Thương Phạt bằng lòng chịu nhục, cơ mà trao thân thì không đâu nhá.
Hai người vốn chung chăn chung gối, nhưng tối qua khi hắn làm mặt lạnh, nam nhân tên Bạch Ngôn Lê kia cũng xem như thức thời, chủ động mang chăn xuống đất nằm. Hắn co quắp trên cái giường chật hẹp, mở mắt trừng trừng, mãi không ngủ được.
Cũng phải, một đại yêu quái với thân phận cao quý như hắn, từ khi ra đời đến nay chưa từng trải qua tình cảnh tương tự. Ngửi mùi hương vừa quen vừa lạ trên gối, hắn nghĩ ngợi lung tung rất nhiều
Về bản chất thì yêu quái không cần ngủ, có yêu quái trăm năm mwosi ngủ một lần. Với sinh mệnh lâu dài của bọn họ thì giấc ngủ có cũng được không có cũng chẳng sao. Trước kia Thương Phạt thi thoảng cũng làm một giấc, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, ôm đầu trằn trọc nhưng lại không muốn ngồi dậy khỏi giường.
Tờ mờ sáng, trong căn phòng tối tăm chỉ còn cây nến nhỏ.
Bạch Ngôn Lê đứng trước giường, dâng y phục mới cho hắn.
Thương Phạt định nổi nóng, nhưng người kia lại nhỏ nhẹ thúc giục, "Người mau thay áo đi, đồ ăn sáng sắp xong rồi."
"...." Ngủ không sâu giấc, vẫn còn thèm thuồng, Thương Phạt cảm thấy cả người uể oải.
Trước kia hắn không bao giờ bị như thế cả. Chắc yêu lực biến mất khiến cho cơ thể hắn càng lúc càng giống con người.
Trời sắp sáng mới bắt đầu chợp mắt được, chưa bao lâu đã bị gọi lên, hắn cáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.