Vì câu hỏi này quá bất ngờ, Bạch Ngôn Lê tròn mắt chớp chớp mấy cái, thân thể cứng đờ mới hoạt động trở lại, chậm rãi cúi đầu.
Thương Phạt như bị sét đánh, nhìn sắc hồng lan khắp gương mặt nam tử loài người này. Chợt nghĩ đến chuyện gì, y dùng sức kéo cổ áo hắn.
"Phu....quân...." Bạch Ngôn Lê nức nở gọi.
Thương Phạt nghiêm mặt, thấy lồng ngưc mình không có dấu vết gì, hắn thẳng tay túm con người gầy yếu kia, lôi về phía mình.
Bạch Ngôn Lê sợ hãi, trong mắt vẫn có chút ngượng ngùng lúng túng ban nãy.
Y không ngờ Thương Phạt lại quan tâm đến vấn đề này, lại còn hỏi thẳng như thế. Nhưng cũng phải thôi, yêu quái và con người quan điểm khác nhau. Còn chưa kịp thở phào, y đã bị Thương Phạt nhấc bổng lên.
Xé rách quần áo nam tử loài người, Thương Phạt cúi nhìn một cái, lập tức thu mắt lại.
Động tác xem như dịu dàng hơn ban nãy một chút, thả y xuống đất.
"Đã...." Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy không thốt nên lời, "Đã làm rồi ư?"
Bạch Ngôn Lê biết hắn đang nói gì. Y sửa sang lại cổ áo của mình trước, rồi đối diện với cặp mắt của đối phương, gật đầu chắc nịch.
"....." Móa nó, hóa ra không chỉ là khế lữ hình thức. Từ khi sinh ra trên cõi đời suốt năm mươi lăm năm, Thương Phạt không bao giờ nghĩ, hắn mất đi lần đầu tiên của mình cho một con người thấp hèn!
Trên lồng ngực trắng như tuyết kia lốm đốm vô vàn điểm đỏ. Thương Phạt không có kinh nghiệm về chuyện này, ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093112/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.