"Vô Nghiên! Vô Nghiên!" Phương Cẩn Chi luống cuống, "Ta đi tìm đại phu, ta đi tìm Lưu đại phu!"
"Không kịp rồi, ta sắp chết rồi. . ." Lục Vô Nghiên co quắp người, bắt đầu rên rỉ, ca thán.
"Không đâu! Chàng chờ ta!" Phương Cẩn Chi đứng dậy, từ trên người Lục Vô Nghiên trèo xuống, muốn rời khỏi giường.
Lục Vô Nghiên chợt nắm chặt cổ tay của nàng, khẽ dùng sức một chút đã kéo được Phương Cẩn Chi vào trong ngực mình, lật người, dễ dàng đè nàng dưới thân.
"Nàng chính là thuốc cứu mạng ta." Hắn nắm lấy cằm Phương Cẩn Chi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn bởi vì hốt hoảng mà hé mở của nàng.
Hắn dễ dàng thăm dò vào trong miệng của Phương Cẩn Chi, cuốn lấy lưỡi nàng mút hết ngọt ngào trong đó, lại dùng hàm răng khe khẽ cắn lấy môi của nàng, trằn trọc trở mình vuốt ve.
Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn nụ cười gian tà của Lục Vô Nghiên, lúc này mới phản ứng được là mình bị lừa gạt.
Lục Vô Nghiên dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi của nàng, từ từ nhắm mắt lại. Tâm tình khẩn trương của Phương Cẩn Chi biến mất, cả thân thể cũng mềm nhũn ra. Nàng giơ tay lên, vòng quanh hông của Lục Vô Nghiên, nhắm mắt lại chìm đắm trong nụ hôn này cùng với hắn.
Lục Vô Nghiên tháo dây buộc váy của Phương Cẩn Chi ra, dễ dàng đưa tay vào trong đồ lót của nàng, sờ vào mềm mại của nàng nắm trong lòng bàn tay mình.
Phương Cẩn Chi duyên dáng kêu to một tiếng, nàng vội vã cắn môi, cố nén tiếng run rẩy.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong/1145727/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.