Sở Hoài Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn quyết định lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của một người cha. Hắn nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Không được nói việc này cho mẫu phi ngươi nghe rõ chưa?"
"Nhưng nếu như mẫu phi hỏi Nhã Hoà thì sao?" Sở Nhã Hoà nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Sở Hoài Xuyên.
"Hỏi cũng không nói!"
"Không, không được nói dối, phụ hoàng vẫn dạy không được nói dối mà. . ." Sở Nhã Cùng cúi đầu, bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm.
Sở Hoài Xuyên suy nghĩ một chút, đi đến bên sọt tre thò tay vào lục lọi một lúc rồi cầm một nắm quả dại bên trong ra.
"Lại đây, đây là trái cây phụ thân hái cho Nhã Hoà!"
"Oa!" hai mắt Sở Nhã Hoà sáng lấp lánh, vội vàng chìa vạt áo của mình ra, đựng mấy quả dại Sở Hoài Xuyên cho.
" Nhã Hoà có nói cho mẫu phi biết vì sao áo bị bẩn không?" Sở Hoài Xuyên cười híp mắt.
Sở Nhã Hoà lắc đầu như lắc trống bỏi, nhỏ giọng, nói: "Không . . ."
Sở Hoài Xuyên cười xoa xoa đầu nàng, nói: "Đi đi rửa sạch cả tay nữa."
Sở Nhã Hoà gật mạnh đầu, vừa đi về phía thùng nước, vừa nói: "Một lát nữa cho cả đệ đệ ăn!"
Nàng không lúc nào không nhớ đến đệ đệ của mình.
"Đệ đệ ngươi còn nhỏ, không thể ăn cái này." Sở Hoài Xuyên ở sau lưng nàng nói.
Sở Nhã Hoà suy nghĩ một chút, nàng mở to hai mắt, nhìn quả dại trong ngực, nghiêm trang nói: "Vậy Nhã Hoà giữ lại cho đệ đệ, lớn lên đệ đệ sẽ ăn!"
Sở Hoài Xuyên từ từ thu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong/1145726/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.