Tiêu Lang đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một cái chụp mắt: "Đeo cái này lên đi."
Giang Vũ Phi sững sờ một chút, lập tức hiểu được ý của anh.
Anh đưa cô đi gặp Nguyễn Thiên Lăng, nhất định không hy vọng cô biết Nguyễn Thiên Lăng bị nhốt ở đâu rồi.
"Vâng." Cô nhận lấy cái chụp mắt đeo lên.
Nháy mắt sau, đột nhiên Tiêu Lang bế cô lên.
"A... Anh muốn làm gì?" Cô căng thẳng túm lấy quần áo của anh, lo lắng hỏi.
Tiêu Lang dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì em đâu. Bây giờ mắt em không nhìn thấy, không dễ đi đường, anh ôm em sẽ đi nhanh hơn."
"... À." Giang Vũ Phi yên lặng không nói nữa.
Cô cảm giác Tiêu Lang trầm ổn hữu lực ôm cô đi một đoạn đường, sau đó nhét cô vào trong xe.
Xe chạy trên đường khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng dừng lại.
Tiêu Lang vẫn không cho cô tháo cái chụp mắt ra.
Anh ôm cô xuống xe, ôm cô tiếp tục đi về phía trước...
"Kính chào thiếu gia!"
Trên đường đi vẫn luôn có vệ sĩ chào hỏi anh.
Giang Vũ Phi có thể cảm nhận được, nơi này bố trí rất nhiều vệ sĩ.
Nguyễn Thiên Lăng bị nhốt ở chỗ này, lại bị thương, bằng sức của một mình anh thì không thể nào thoát khỏi đây được.
Mà cô vẫn luôn bị bịt mắt, không nhìn thấy cái gì.
Cô muốn cứu anh, cũng không có cách nào...
Giang Vũ Phi đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên: "Mẹ nó, họ Tiêu, thả ngay cô ấy xuống cho tôi!"
Đây là...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576514/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.